Đế Huyền nhìn dáng vẻ mềm mại của nàng, bỗng cảm thấy rất hưởng thụ.
Thật ra hắn cũng chẳng làm gì cả, chỉ cho nàng một miếng sườn dê mà thôi.
Nàng đã hạnh phúc như vậy rồi.
Đường Tuế thỏa mãn ăn luôn miếng sườn dê cuối cùng.
Rồi bắt đầu chiến với những món khác.
Đế Huyền không thể ăn quá nhiều, nhưng thấy nàng ăn ngon lành như vậy, hắn cũng ăn theo khá nhiều.
Phùng Đức Trung vội vàng trở về, ông vốn cho rằng Đế Huyền sắp nổi trận lôi đình, ai ngờ, Đế Huyền vậy mà đang ngồi ăn, nét mặt còn rất vui vẻ.
Đã rất nhiều năm rồi Phùng Đức Trung chưa từng nhìn thấy biểu cảm này trên mặt Hoàng Thượng.
Nghĩ vậy, Phùng Đức Trung kích động lau nước mắt.
Trong nội điện, Đường Tuế ăn uống no say, sau khi súc miệng xong, nàng sờ bụng một cái.
Hơi buồn ngủ.
Nàng ngáp một cái, vành mắt ửng hồng.
"Hoàng Thượng, ta buồn ngủ.
"
Nàng muốn trở về nghỉ ngơi.
"Ngủ lại đây đi.
"
Đế Huyền thản nhiên nói.
"À.
"
Nàng cũng không để ý lắm, có thể ở trước mặt Đế Huyền cũng tốt, ai biết khi nào Luân Hồi Kính lại đột nhiên động kinh, giao nhiệm vụ mới gì cho nàng.
Hừ.
Đường Tuế khịt mũi, đi tới cạnh long sàng.
"Hoàng Thượng, ta ngủ bên trong hay bên ngoài nhỉ.
"
Đường Tuế nghiêng đầu, khẽ hỏi.
"Bên trong.
"
Đế Huyền được Phùng Đức Trung dìu qua, lúc này Đường Tuế đã trèo vào trong, ngoan ngoãn nằm xuống.
Cơ thể mềm như bông chui vào trong chiếc chăn vàng.
Đường Tuế kéo chăn lên rất cao, chỉ để lộ đôi mắt to sáng long lanh, rụt rè nhìn Đế Huyền.
Đế Huyền thấy nàng hệt con thú nhỏ bị lạc trong rừng.
Trái tim bất chợt tan chảy.
Đế Huyền cũng nằm xuống.
Buông rèm, mất đi ánh sáng bên ngoài, bên trong cũng dần tối đi.
Đường Tuế ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt trên người hắn.
Ngoại trừ mùi này, còn có hương vị bá đạo đặc trưng của hắn.
Ừm, thoang thoảng, khá dễ ngửi.
Chính là loại hơi thở chỉ thuộc về mình Đế Huyền ấy.
Theo