Thấy gần đây nàng cũng tương đối săn sóc mình, thôi thì ngày mai cho nàng ăn nhân sâm đi.
“Phùng Đức Trung.
”
Đế Huyền khẽ kêu lên.
Tiếng bước chân nhanh chóng truyền đến, rất nhanh Phùng Đức Trung đã đứng bên ngoài tấm màn che trước long sàng.
“Hoàng Thượng!”
“An bài xuống dưới, sáng mai để ngự thiện phòng thêm một ít nhân sâm vào trong đồ ăn.
”
“Vâng!”
Phùng Đức Trung phải ngẩn người ra mấy giây mới tỉnh táo lại.
Ông ta dại ra.
Là Hoàng thượng muốn ăn hả ta?
Phùng Đức Trung đi xuống, vội vàng đi một mạch tới ngự thiện phòng, dặn người chuẩn bị.
Đùa à, vậy mà Hoàng thượng lại bắt đầu gọi đồ ăn rồi.
Thân thể chẳng mấy chốc cũng khỏe lại thôi.
Quý phi nương nương quả thật là phúc tinh mà.
Có Quý phi nương nương ở đây, hoàng thượng chắc chắn sẽ mau chóng khỏe lại.
Phùng Đức Trung nở một nụ cười vui mừng.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Đường Tuế thức dậy, phát hiện giá trị hắc hóa của Đế Huyền giảm xuống.
Nàng lập tức nở một nụ cười nhẹ.
Nhưng nàng ngủ ở phía trong, nếu muốn đi ra ngoài thì phải đi ngang qua Đế Huyền.
Huầy, vẫn là quên đi.
Ngỗ nhỡ không cẩn thận, lại đánh thức Đế Huyền.
Đến lúc đó hắn sẽ tức giận.
Tâm tư hoàng đế thiên hình vạn trạng, nàng vẫn phải cẩn thận thì hơn.
Ngẫm nghĩ xong, Đường Tuế cảm thấy vẫn nên nằm tiếp!
Thế là nàng lại nằm xuống, nhắm mắt lại, nhưng cố làm sao cũng không ngủ được.
Vậy là nàng lại mở mắt ra, vừa quay đầu lại thì đối mặt với Đế Huyền.
Nàng gối một tay ra sau đầu của mình, mở to mắt nhìn Đế Huyền.
Sau khi uống máu nàng vài lần, sắc mặt của Đế Huyền đã tốt hơn trước, còn đẹp trai hơn rất nhiều.
Dung mạo Đế Huyền rất đẹp, nhất là lúc ngủ, đôi mắt đã khép lại sự âm u, tàn độc, đẹp nay lại càng đẹp hơn.
Nhìn một lát thì Đế Huyền đột nhiên mở mắt ra.
Đường Tuế bị dọa sợ tới mức vội vàng nhắm mắt lại, lông mi thon dài khẽ run lên.
Nhưng Đế Huyền đã phát hiện, hắn bật cười, tinh thần sảng khoái bước xuống giường.
Không cần bất cứ người nào đỡ dậy, giẫm hai chân xuống mặt đất, ánh mắt Đế Huyền