Tóc bị cuốn vào máy sấy tóc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuế nhăn lại, theo bản năng dựa sát vào Lục Cảnh Ngôn.
Lưng của cô dán sát vào lồng ngực của Lục Cảnh Ngôn.
Vẻ mặt của Lục Cảnh Ngôn có chút mất tự nhiên.
Anh vội vàng tắt máy sấy, để nó dừng lại, tránh cho tóc của Đường Tuế bị cuốn vào nhiều hơn.
"Đau quá, đau chết mất thôi.
"
Đường Tuế hầm hừ, đôi mắt nhanh chóng đỏ ửng.
"Anh gỡ giúp em, em đừng lo lắng, sẽ không đau lắm đâu.
"
Lục Cảnh Ngôn nhẹ giọng an ủi, sau đó lập tức tập trung tinh thần gỡ tóc.
"Xem ra phải mở máy sấy ra rồi.
"
Lục Cảnh Ngôn thấy tóc của cô bị cuốn vào không ít, không thể gỡ rối hết được.
"Không cần, làm vậy thì phiền quá, anh tìm kéo đến giúp em cắt chỗ tóc này đi là được.
"
Đường Tuế cau mày, cặp mi ướt sũng vẫn còn vương nước mắt.
"Xắt đi?"
Cơ bản thì những nữ diễn viên như họ khá chú ý về vấn đề tóc tai.
Vậy mà Đường Tuế lại bảo anh trực tiếp cắt luôn, cô không có việc gì chứ?
"Đúng vậy.
"
Đường Tuế đáp, lại lên tiếng thúc giục.
"Nhanh lên đi, em đau quá.
"
Lục Cảnh Ngôn vừa nghe vậy lập tức gật đầu, bảo Đường Tuế đỡ máy sấy, còn anh đi tìm kéo.
Lúc anh quay lại, dùng kéo cắt cái "xẹt", tóc đứt.
Lục Cảnh Ngôn ném máy sấy sang một bên, có chút đáng tiếc nhìn mái tóc mềm mại của Đường Tuế bỗng nhiên lại không được hoàn chỉnh.
Giống như là minh châu phủ bụi, có chút khó coi.
"Sao vậy?"
Đường Tuế buồn bực liếc mắt nhìn Lục Cảnh Ngôn.
"Tóc của em rất đẹp, cắt đi như vậy có chút đáng tiếc.
"
Đường Tuế trợn trừng mắt, nhìn thoáng qua máy sấy bị anh tùy ý vứt trên sô pha.
"Anh không cảm thấy nên tiếc cho máy sấy của anh hơn sao?"
Đường Tuế hỏi.
"Máy sấy á? Mua một cái khác là được rồi.
"
Nói xong, Lục Cảnh Ngôn thở dài sờ mái tóc mềm mại của cô.
"Tóc dài rất đẹp.
"
Đường Tuế không quan tâm, sờ sờ mái tóc dài đã khô.
"Lục Cảnh Ngôn, cảm ơn anh đã sấy tóc giúp em, em về phòng nghỉ ngơi đây.
"
Lục Cảnh Ngôn khẽ gật đầu.
"Ừm.
"
Đường Tuế vuốt mái tóc dài