Càng ngày càng đơn giản, không có tính đột phá chút nào.
Luân Hồi Kính: Hiện tại cảm thấy đơn giản à?
Đường Tuế cười xòa: Đùa thôi.
Đường Tuế rửa mặt xong xuôi mới ra khỏi phòng.
"Đến đây, bữa sáng anh đã nấu xong rồi, có muốn ăn luôn không?"
Lục Cảnh Ngôn đang ngồi ở sô pha, thấy Đường Tuế đi ra thì lập tức buông kịch bản trong tay xuống, ánh mắt dịu dàng hỏi.
"Có ạ.
"
Lúc ăn sáng có thể đút cho nhau.
Cô và Lục Cảnh Ngôn đi vào phòng bếp, hai người cùng bê bữa sáng ra.
Bữa sáng mà Lục Cảnh Ngôn làm rất đơn giản, một bát cháo hải sản và một đĩa bánh nhân củ cải trộn thịt.
"Vừa thấy là biết ngon.
"
Đường Tuế ngửi mùi thơm, hài lòng gật đầu.
"Anh cảm thấy chỉ tạm được thôi, thua xa đồ em làm.
"
Lục Cảnh Ngôn lắc đầu, anh vẫn thích đồ ăn Đường Tuế làm hơn.
Chén mì hôm qua anh ăn ẩn chứa một loại mĩ vị mà đến giờ vẫn quẩn quanh nơi đầu lưỡi.
Mới nghĩ đã thèm.
"Hả?"
Đường Tuế ngẩn người, nhưng cô lại cảm thấy đồ ăn Lục Cảnh Ngôn làm ngon hơn.
Nhưng mà, vẻ mặt Lục Cảnh Ngôn rất chân thành, không giống giả vờ, chứng tỏ anh thực sự cảm thấy đồ ăn cô làm rất ngon.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi phiếm hồng.
Có lẽ, là do cô không xác định được trình độ nấu nướng.
"Lần khác em lại làm cho anh ăn.
"
Đường Tuế chớp mắt, mỉm cười.
"Được.
"
Lục Cảnh Ngôn khẽ gật đầu, trong lòng có chút vui sướng.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Lục Cảnh Ngôn -5, tổng còn 55, Củ Cải Nhỏ tiếp tục cố gắng nhé.
Tôi đánh giá cao cô đấy.
Đường Tuế:! Mi mới là củ cải nhỏ, cả nhà mi đều là củ cải nhỏ.
Luân Hồi Kính:!
Rốt cuộc sao cô lại cảm thấy mình là nhân sâm tinh chứ không phải củ cải nhỏ.
Lục Cảnh Ngôn múc cho Đường Tuế một chén cháo, đặt trước mặt cô.
"Hải sản này là sáng nay anh mới đến bến tàu mua, vẫn còn rất tươi mới.
"
"Hả?"
Đường Tuế nghe vậy, không nhịn được trợn tròn mắt.
"Sáng sớm anh đã đến bến tàu, anh dậy sớm đến vậy hả?"
Đường Tuế nghi ngờ.
"Ừm, vừa lúc anh không ngủ được nên đi luôn.
"
Đường Tuế