Nhưng mà nếu Luân Hồi Kính phát nhiệm vụ cho cô trong lúc đi làm, thì rất phiền phức.
Có điều, nếu cô không có việc gì làm thì còn thảm hại hơn.
Cuộc sống như vậy, cũng sẽ không tốt hơn là bao.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn nên tìm một công việc tốt để kiếm tiền.
Trước mắt cô còn mấy ngàn tệ, mỗi ngày nấu cơm cho Cố Đình Uyên, vẫn đủ để ăn trong một hai tháng.
Hay là, cô lập một blog mỹ thực nhỉ?
Đã có chủ ý, Đường Tuế cũng dần buông lỏng.
Cô ngáp một cái, vừa chuẩn bị đi ngủ thì di động kêu lên.
Cô liếc mắt nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình di động, là mẹ Đường.
"Alo.
"
Đường Tuế nhấc máy.
"Cho dù mày ly hôn đi nữa thì cũng đừng kéo chị mày vào danh sách đen chứ.
Mày có biết là vì cái hành động buồn cười này của mày mà chị gái mày tức đến nhập viện không? Mày đến đây mau, nếu không tao sẽ tống cổ mày khỏi nhà họ Đường.
"
Điện thoại vừa kết nối, mẹ Đường đã mắng giống như pháo nổ.
Đường Tuế nhíu mày đưa điện thoại ra xa một chút.
Nếu không phải nói chuyện thông qua điện thoại, cô cảm thấy chắc chắn giờ phút này nước bọt đã văng khắp nơi.
Chậc, bẩn chết đi được.
Đường Tuế có chút ghét bỏ.
"Nói chuyện đi, con khốn chết tiệt kia.
"
Mẹ Đường mắng như pháo nổ liên thanh xong, còn chưa đợi Đường Tuế kịp trả lời đã cảm thấy tức chết.
"Vậy bà cứ tống cổ tôi khỏi nhà họ Đường đi.
"
Nhẹ bẫng nói xong, Đường Tuế vừa định cúp điện thoại.
Thì đầu bên kia điện thoại bỗng nhiên vang lên giọng nói của Đường Tịch Dao.
"Tuế Tuế, em đến bệnh viện thăm chị được không? Chị nhớ em lắm.
"
Giọng Đường Tịch Dao có chút suy yếu.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, đến bệnh viện thăm Đường Tịch Dao, không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị điện giật.
Đường Tuế:???
Cô chỉ biết, có liên quan với nam nữ chính, chắn chắc không phải chuyện gì tốt.
Đường Tuế nhíu mày, không tình nguyện đồng ý.
Điện thoại bị đầu bên kia cắt đứt.
Bên trong phòng bệnh lâm vào không khí trầm mặc quỷ dị.
"Chị Tịch Dao à, em thấy chị đâu cần