"Chị Tịch Dao, chỉ có chị mới có thể làm chị dâu em, những người khác em không đồng ý đâu, huống chi, anh trai cũng chỉ thích một mình chị.
"
Cố Hoàn Ninh ngồi xuống bên mép giường bệnh, vươn tay ôm lấy Đường Tịch Dao ở bên cạnh.
Đường Tịch Dao cười khổ, lắc đầu.
"Ninh Ninh, chị cũng muốn vậy, nhưng em xem cái thân thể tồi tàn này của chị, em cảm thấy có ổn không? Chị thấy bác gái rất muốn bế cháu nội rồi đấy.
"
Cố Hoàn Ninh vừa nghe thấy vậy thì bất đắc dĩ lắc đầu.
"Đúng là mẹ em rất muốn bế cháu nội, nhưng ngoài chị ra, anh trai em cũng đâu muốn chạm vào người phụ nữ khác, chị thấy đấy, Đường Tuế đã gả cho anh trai em hơn nửa năm rồi, mà ngay cả nửa ánh mắt anh trai em cũng không thèm liếc chị ta, mẹ em vẫn không có cháu nội để bế đấy thôi.
"
Đường Tịch Dao rũ đầu.
Đúng vậy, bây giờ không có cháu nội, nhìn xem, mẹ Cố đã mài mòn Đường Tuế không ra hình người luôn rồi à.
Đường Tuế khỏe mạnh như thế mà vẫn bị mẹ Cố chỉnh thành dáng vẻ người không ra người.
Nếu đổi thành cô ta, vậy không biết còn thảm hại đến mức nào đâu.
"Chị Tịch Dao, chị đừng khuyên Đường Tuế nữa mà hãy kết hôn với anh trai em đi.
"
Cố Hoàn Ninh thật sự không thể nhịn được nữa, bọn họ cứ như vậy không phải đang tra tấn lẫn nhau à?
Đường Tịch Dao nghe cô ta nói thế, trong lòng thoáng buông lỏng.
Nhưng nghĩ lại, tình trạng này của cô ta thật sự không thích hợp kết hôn với Cố Đình Tước.
Trong lòng cô ta đầy tàn nhẫn, nhưng khi đối diện với Cố Hoàn Ninh, cũng không nói nhiều lời, chỉ lã chã nước mắt: "Chị! hu hu hu, chị cũng không biết! "
Cố Hoàn Ninh thật sự tiếc rèn sắt không thành thép.
Dường như Đường Tịch Dao bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó, chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Hoàn Ninh.
"Ninh Ninh, em làm ơn giúp chị một chuyện.
"
Thật ra trong lòng Cố Hoàn Ninh đã mang máng phát hiện ra đó là chuyện gì, nhưng nhìn thấy Đường Tịch Dao rơi lệ đầy mặt, trong