Cô không thở được.
Không khí trong khoang miệng hoàn toàn bị Cố Đình Uyên hôn rút hết.
Đường Tuế nghẹn đến mức mặt đỏ bừng.
Cuối cùng vẫn là Cố Đình Uyên buông tay ra.
Đường Tuế giống như mất hết sức lực, cả người co quắp trên sô pha, hít lấy hít để.
Cố Đình Uyên đứng đó, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Đường Tuế.
Hệt như dã thú ẩn nấp trong đêm đen.
Đường Tuế nhận ra ánh mắt của Cố Đình Uyên, vẫn luôn dừng trên môi cô.
Cảm giác không thở được vừa nãy là khoảnh khắc Đường Tuế gần tử vong nhất từ trước đến nay.
Cô nhanh chóng duỗi tay bịt kín miệng.
Tại sao, Cố Đình Uyên bây giờ lại không giống với Cố Đình Uyên ban ngày?
Chẳng lẽ, đến tối là Cố Đình Uyên sẽ biến thân thành người sói?
Thế thì cũng đáng sợ quá!
Cơ thể nhỏ bé của Đường Tuế run lên bần bật.
Cố Đình Uyên nhìn thấy thì tràn đầy phấn khởi.
Cứ như vậy, theo tiếng sấm ầm vang bên ngoài cửa sổ, Đường Tuế bị Cố Đình Uyên ăn sạch sẽ.
Cuối cùng, cô mệt mỏi lăn ra ngủ.
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào.
Chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của Đường Tuế.
Đường Tuế nhíu mày, nghiêng đầu đi, ánh mặt trời dường như đuổi theo cô, tiếp tục chiếu vào mặt cô.
Điều này khiến cho Đường Tuế cực kỳ không thoải mái.
Cô liên tục né tránh, mãi đến khi gương mặt mềm mại chạm vào một chỗ lạnh lẽo.
Đường Tuế mê man, ngây ngốc mở mắt ra.
Lập tức thấy được một cánh tay rắn chắc.
Đường Tuế chớp mắt mấy cái.
Nhìn lên bên trên, người đàn ông sở hữu cánh tay rắn chắc này, là Cố Đình Uyên.
!!!
Cô với Cố Đình Uyên? Hôm qua hai người họ?
Đêm qua người uống nhiều là Cố Đình Uyên, không phải cô, cho nên chỉ trong chớp mắt, cô đã nhớ ra, đêm qua cô đi làm nhiệm vụ ôm Cố Đình Uyên một cái.
Ai ngờ, bị anh như vậy, rồi như vậy!
Rồi trực tiếp!
Đường Tuế muốn lén rời đi, nhưng cơ thể Cố Đình Uyên giống như mình