"Em nói gì cơ?"
Giọng Cố Đình Uyên càng trở nên trầm thấp, Đường Tuế có thể nghe ra sự phẫn nộ trong đó.
Cô lập tức càng sợ hãi.
Cô cắn môi, nắm chặt váy mình.
"Anh đừng tức giận, em thật sự có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
"
Nói xong, đối mặt với sự bộc phát của Cố Đình Uyên, Đường Tuế lùi về sau thêm vài bước.
Hu hu hu, Cố Đình Uyên bỗng nhiên trở nên đáng sợ quá.
Chẳng qua, Cố Đình Uyên bây giờ so với người hôm qua cô nhìn thấy vẫn còn đỡ hơn một chút.
"Ai nói phải coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra?"
Cố Đình Uyên nhíu mày, khoanh tay trước ngực, nhìn Đường Tuế từ trên cao xuống.
"Hả?"
Đường Tuế hơi ngạc nhiên, cô không hiểu ý trong lời của Cố Đình Uyên cho lắm.
"Anh nói như vậy! Là! Có ý gì?"
Đường Tuế ấp a ấp úng hỏi, lúc này cô không hiểu nổi ý của Cố Đình Uyên.
||||| Truyện đề cử: Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng |||||
Cố Đình Uyên nhìn dáng vẻ này của cô, có chút thú vị.
Y hệt con thỏ trắng ngu ngốc.
Anh lập tức nghiêng người, duỗi tay đè Đường Tuế lên cửa.
"Ưm.
"
Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mặt Đường Tuế.
Đường Tuế sợ tới mức không dám thở, chỉ trợn mắt, ánh mắt nhìn Cố Đình Uyên cũng có chút bất lực.
Cố Đình Uyên không những không giận mà còn bật cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm cô, khiến cô đối mặt với anh.
"Sao nào? Ăn anh xong liền muốn chùi mép bỏ đi, không muốn thừa nhận?"
Giọng Cố Đình Uyên bỗng dưng trở nên cực kỳ trầm thấp, mang theo sức hút mãnh liệt.
Trong nháy mắt đó, tim Đường Tuế đập nhanh vô cùng.
Cô trừng mắt, đôi môi mềm mại như thạch trái cây cũng há to vì ngạc nhiên.
Người này nói chuyện kiểu gì đấy.
"Rõ ràng là anh mà!"
Khuôn mặt nhỏ tức giận đỏ bừng lên.
"Anh cái gì?"
Cố Đình Uyên nghiêng đầu, cười xấu xa nhìn cô.
Cái tên yêu nghiệt này, vừa nhìn anh là mặt đỏ tim run.
"Sao