Thật tốt!
Bọn họ cũng có thể nghỉ làm rồi.
Đường Tuế bị Cố Đình Uyên nắm tay, hai người cùng nhau đi dạo một vòng.
Cố Đình Uyên chưa từng có trải nghiệm như thế này.
Đột nhiên, Đường Tuế chợt nhớ tới, giá trị hắc hóa của Cố Đình Uyên vẫn luôn không thay đổi, rõ ràng anh rất thích cô mà.
Đường Tuế cong tay lên, khẽ móc lấy tay Cố Đình Uyên.
“Chúng ta đi ăn chè đi!”
Cố Đình Uyên đáp lại một tiếng.
Hai người đi vào, Đường Tuế nhìn một chút, vẻ mặt hơi xoắn xuýt.
“Em muốn ăn chè vừng, còn muốn ăn chè trôi nước nữa, nhưng em không thể ăn hai phần một lúc được.
”
“Vậy chọn hết đi, em ăn còn dư thì anh ăn là được rồi.
”
Cố Đình Uyên nhìn một vòng, lượng đồ ăn này vẫn thích hợp.
“Vậy chẳng phải anh không thể chọn thứ mình thích ư.
”
Trong lòng Đường Tuế có chút lay động, nhưng ngẫm lại thì, làm vậy không công bằng với Cố Đình Uyên chút nào.
“Em thích thì anh cũng thích.
”
Cố Đình Uyên không chút mảy may để ý, chọn xong hai người tìm chỗ ngồi xuống cùng nhau chờ.
Một lát sau, chè vừng và chè trôi nước đã được bưng đến.
Chè vừng được nặn bằng tay, nấu ra rất trơn trượt sền sệt, còn tỏa ra mùi thơm.
Nhìn một chút, suy nghĩ một chút.
Cô lại xin chủ quán một cái chén không, đổ một ít chè vừng vào, rồi đổ thêm ít chè trôi nước vào luôn.
Sau đó, chè vừng chè trôi nước ra đời.
“Em ăn cái này, những cái kia để anh đó.
”
Nghĩ rồi Đường Tuế vui vẻ bắt đầu ăn.
Nếu không phải nghĩ đến, trong nhà vẫn còn một đống đồ chưa ăn xong, không thể lãng phí thì cô có thể ăn rất nhiều ở đây luôn.
Vừa mới ăn một miếng, Đường Tuế kinh sợ như gặp được thần tiên.
Ùi, vị này ngon quá.
Xem ra lần sau đến đây, cô có thể thử rất nhiều loại.
Cố Đình Uyên cũng ăn, thật ra mấy thứ đồ này với anh mà nói cũng thường thôi.
Những thứ ngon nhất anh nếm qua đều là do Đường Tuế làm.
Ăn cần Đường Tuế ăn ngon, anh thích