“Cố Đình Uyên, có phải anh có khúc mắc gì không?”
Đường Tuế cảm thấy, bởi vì có khúc mắc nên mới làm cho giá trị hắc hóa của Cố Đình Uyên vẫn luôn không giảm đi.
Nếu giá trị hắc hóa của anh không giảm thì hào quang nam nữ chính trên người Cố Đình Tước và Đường Tịch Dao sẽ còn đó.
Chuyện lần trước rõ ràng có thể làm cho hai người bọn họ mang tiếng xấu.
Nhưng hai người bọn họ vẫn có thể thoát được.
Cho nên cô phải nhanh chóng giải quyết khúc mắc trong lòng Cố Đình Uyên, vậy thì sau này sẽ không còn nhìn thấy Cố Đình Tước và Đường Tịch Dao nữa.
Dường như Cố Đình Uyên không ngờ được Đường Tuế bỗng nhiên hỏi như vậy, bàn tay nắm tập tài liệu hơi siết chặt lại.
Anh quay đầu nhìn Đường Tuế.
“Không có.
”
Anh nói xong, lại nhanh chóng dời tầm mắt qua chỗ khác.
Đường Tuế lập tức ngồi lên hai chân Cố Đình Uyên, đưa tay nâng mặt anh lên.
Để anh đối mặt với mình.
“Cố Đình Uyên!”
Đường Tuế gọi một tiếng.
Cô cố ý tức giận.
“Quan hệ của chúng ta đã vậy rồi, anh lại còn có chuyện giấu em.
”
Nhưng Cố Đình Uyên lại nắm lấy hai tay cô, không cho cô động đậy.
“Anh không giấu em chuyện cả.
”
Cố Đình Uyên có chút lớn tiếng.
“Chắc chắn có, em có thể cảm nhận được anh không vui.
”
Đường Tuế bĩu môi, duỗi tay chọc vào người Cố Đình Uyên.
“Thật ra, anh vẫn luôn nghi ngờ nguyên nhân cái chết của mẹ anh.
”
Giọng Cố Đình Uyên có chút trầm thấp, đôi tay thon dài cũng đột nhiên siết chặt lại.
“Hả?”
“Cho nên, anh nghi ngờ mẹ Cố Đình Tước sao?”
Đường Tuế cũng đoán ra được một chút.
“Phải, những năm qua anh vẫn luôn tìm người điều tra chuyện năm đó, nhưng lại không có kết quả gì.
”
Giữa hai đầu lông mày Cố Đình Uyên thoáng ánh lên sự ngoan tàn.
Đường Tuế nghe xong, mấu chốt của chuyện này nằm trên người mẹ Cố.
Cô không thể dùng pháp thuật của mình với nam nữ chính, nhưng có lẽ vẫn dùng được trên người những nữ phụ này.
“Chồng ơi, ác giả ác báo, chỉ cần bà ta làm chuyện sai trái, cuối cùng cũng sẽ