"Tỷ phu...!tỷ phu, cứu ta."
Nàng hét to, hy vọng nhận được sự trợ giúp.
"Ha ha ha, ngươi là thứ mà Kỷ Vạn Tinh dâng lên cho ta, sao hắn có thể cứu ngươi?"
Nam nhân nhếch môi cười to, lộ ra hàm răng vàng ố.
Đường Tuế cắn chặt môi, dựa lưng vào cửa sổ, không ngừng lắc đầu, trong đôi mắt hạnh ngập nước đầy sự tuyệt vọng.
“Mỹ nhân, đừng trốn nữa.
Chờ chuyện này kết thúc ta sẽ cưới ngươi về làm tiểu thiếp thứ 18 của ta."
Nam nhân nhìn chằm gương mặt tuyệt mỹ của Đường Tuế, khóe miệng treo nụ cười dâm dê, nóng lòng đi về phía Đường Tuế.
Hắn ta vừa đến trước mặt Đường Tuế, tay chưa kịp giơ ra thì Đường Tuế đang nằm bất động ở đó bất chợt ngẩng đầu.
Dưới mái tóc ướt dầm dề, cặp mắt vốn rụt rè khiếp sợ nháy mắt trở nên bình tĩnh.
Mặt nam nhân nọ nhanh chóng biến dạng, cả người bay văng ra, đụng vào chiếc bàn cách đó không xa.
"Rắc...", cái bàn vỡ nát.
Nam nhân vẹo đầu, máu chảy đầm đìa nằm trong đống gỗ vụn, hôn mê bất tỉnh, không biết còn sống hay đã chết.
Cơ thể Đường Tuế lung lay, đôi môi mềm mại như cánh hoa anh đào mím lại, phun ra một búng máu.
Luân Hồi Kính: Củ Cải Nhỏ mạnh ghê!
Đường Tuế:...
Chứ có thể làm sao nữa, vừa mới xuyên qua đã suýt nữa bị làm nhục.
Đường Tuế: Truyền cốt truyện cho ta.
Nguyên chủ tên là Đường Tuế.
Bởi vì cơ thể từ nhỏ suy nhược nên bị đưa đến một nơi ấm áp để điều dưỡng.
Mãi cho đến năm 12 tuổi vì cha mẹ bất ngờ tai nạn trên biển mới quay về Dương Châu.
Tỷ tỷ Tô Mộc Nguyệt một lòng quán xuyến gia nghiệp, không có dư sức để chăm sóc Đường Tuế.
Mãi đến khi Tô Mộc Nguyệt chiêu người ở rể rồi có thai, lúc đó mới có cơ hội tiếp xúc và bồi dưỡng cảm tình với Đường Tuế.
Nhưng lúc này Đường Tuế căn bản không để ý nàng ta, mà gần gũi với tỷ phu và biểu