Hắn ngồi ngay ngắn ở đó, mặt mày dường như được tạo thành từ băng tuyết mà bất cứ ai cũng không thể hòa tan được.
Đáy mắt hắn không hề có chút ấm áp nào.
Có điều với khuôn mặt đẹp tựa tranh và dung mạo tuấn mỹ này của hắn thì dù có lạnh lùng cũng không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của hắn.
Chẳng qua, ánh mắt của Đường Tuế chỉ khẽ lướt qua dung mạo hắn.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Chu Triệt là 90.
Đường Tuế khựng lại, người trước mặt chính là người cần phải thanh trừ giá trị hắc hóa.
Nàng còn chưa kịp vui mừng thì nghe thấy cách vách truyền đến tiếng hét sợ hãi của Kỷ Vạn Tinh.
"Tống viên ngoại? Ngươi không sao chứ?"
"Tống viên ngoại, ngươi tỉnh lại đi."
Đường Tuế thấy người nam nhân trước mặt dường như định nói gì đó, nàng nhanh chóng xông lên bịt kín miệng hắn lại.
Cơ thể hai người dán sát nhau, cơ thể ướt đẫm của Đường Tuế làm ướt quần áo hắn.
Vì mùa hè nên quần áo khá mỏng.
Giờ lại còn ướt đẫm dán sát vào nhau như thế làm nàng thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người đối phương.
Dưới lòng bàn tay, đôi môi mềm mại của hắn thở ra những hơi thở nóng bỏng.
Không khí lập tức trở nên mờ ám.
Bỗng dưng, Đường Tuế cảm thấy bàn tay mình nóng rực.
Nàng vội vàng buông tay ra.
Nhìn ánh mắt giận dữ của nam tử, Đường Tuế lấy lại tinh thần rồi bình tĩnh sờ soạng trên người mình một lúc, cuối cùng lấy ra một thỏi bạc từ trong túi tiền, ném lên bàn.
"Bữa cơm này của ngươi, bổn tiểu thư mời."
Dường như đã nhận ra sự giận dữ của nam tử trước mặt, Đường Tuế nhanh chóng xoay người, đẩy cửa sổ ra, nhảy xuống.
Chu Triệt không quay người lại mà chỉ vươn một tay ra sau.
Hắn cho rằng mình sẽ tóm được nữ tử trơ trẽn này, dạy cho nàng một bài học.
Hắn chậm rãi nâng chiếc khăn tay lên, chỗ góc khăn có thêu bốn chữ Tuế Tuế bình an.
Chu Triệt sững sờ bất động, vẻ mặt u tối