"Thấy, nếu không ta cũng không giận đến vậy.
"
Nghĩ đến đây, Triệu Song Song giận đến mức đỏ bừng mặt.
"Nàng thấy vẻ mặt nàng ta thế nào?"
Kỷ Vạn Tinh lại hỏi một câu.
"Vẻ mặt có thể thế nào nữa chứ, câu từ mỉa mai, lời nói mang theo dao găm, người như vậy, chàng cảm thấy có thể thế nào!"
Triệu Song Song hừ một tiếng, ôm lấy cánh tay Kỷ Vạn Tinh, tựa đầu vào vai hắn ta.
"Lát nữa nàng tới xem nàng ta đi.
"
"Ta không đi.
"
Kỷ Vạn Tinh còn chưa nói xong yêu cầu đã bị Triệu Song Song từ chối.
"Ta vừa mới mất mặt ở chỗ nàng ta xong, bây giờ chàng còn muốn ta đi, chẳng phải ta sẽ bị Đường Tuế chế nhạo chết hay sao!"
Triệu Song Song không vui.
Kỷ Vạn Tinh thấy vậy, cũng không định ép Triệu Song Song thêm nữa.
Nhưng hắn ta cũng không muốn tiếp tục ở đây.
"Ta về trước, ngày khác lại tới thăm nàng.
"
"Đừng mà.
"
Triệu Song Song vươn tay nắm cánh tay hắn ta, sống chết không chịu buông ra.
"Chàng không được đi.
"
Nói xong, còn ra vẻ vô cùng tủi thân.
"Hôm nay nhiều chuyện xảy ra như vậy, nếu ta không quay về, lỡ đâu Đường Mộc Nguyệt phát hiện ra manh mối gì đó, e là nàng sẽ bị đuổi đi.
"
Ánh mắt Kỷ Vạn Tinh lóe lên tia không kiên nhẫn.
Nhưng vẫn nỗ lực làm giọng nói hòa hoãn, đẩy hết lỗi lầm lên người Đường Mộc Nguyệt.
Triệu Song Song vừa nghe thế, lòng nàng ta cũng hơi sợ hãi.
Đáy lòng nàng ta khá sợ hãi Đường Mộc Nguyệt, nếu không phải vì thực sự quá thích Kỷ Vạn Tinh, nàng ta chắc chắn sẽ không cướp đoạt nam nhân của Đường Mộc Nguyệt.
"Được rồi, chàng đi đi.
"
Nói xong, Triệu Song Song lưu luyến buông tay Kỷ Vạn Tinh ra.
"Ừm, mấy ngày nữa lại đến gặp nàng.
"
Nói xong, Kỷ Vạn Tinh rời đi không ngoảnh lại.
Lúc này, hắn ta vừa ra khỏi sân đã bắt gặp Đường Tuế và Đường Mộc Nguyệt đi tới.
Đường Mộc Nguyệt thấy Kỷ Vạn Tinh đứng trong viện Triệu Song Song thì lập tức nheo mắt.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Thật ra muốn nhìn xem nam