"Vương gia, cẩn thận!”
Đường Tuế hét về phía Chu Triệt một tiếng.
Thật ra Chu Triệt cũng đã nhận ra động tĩnh phía sau, chủy thủ nhuộm máu trong tay vừa chuẩn bị đâm ra sau thì lồng ngực đột nhiên rung động lên.
Chu Triệt rên khẽ một tiếng, đưa tay ôm ngực, biểu cảm trên mặt cũng trở nên không chịu đựng nổi.
Đường Tuế nhanh chóng xông qua, nhắm vào cổ tay đang cầm trường kiếm của hắc y nhân rồi ném thanh đao trong tay vào.
Hắc y nhân chỉ cảm thấy cổ tay tê liệt đi, trường kiếm trong tay rơi xuống.
Hắn ta cắn răng, tay trái lại lục lọi trong giày mình, lấy ra một thanh chủy thủ, rất nhanh lại nhắm vào giữa lưng Chu Triệt, đâm vào.
Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh.
Đường Tuế nhanh chóng che chắn ở trước mặt Chu Triệt.
Nàng rên khẽ một tiếng, thanh chủy thủ kia đã đâm vào người Đường Tuế.
Vừa lúc đó, thị vệ trong phủ cuối cùng cũng tới.
Toàn bộ hắc y nhân đều bị bắt đi.
Đường Tuế ngất xỉu.
Chờ đến lúc nàng tỉnh lại, là vì bị âm thanh của Luân Hồi Kính đánh thức.
Luân Hồi Kính: Thời gian nhiệm vụ đếm ngược còn một chén trà, không hoàn thành sẽ bị điện giật đó nhé.
Đường Tuế siết tay lại, mở mắt ra.
Bất ngờ nhìn thấy Chu Triệt ngồi trước giường mình, trong tay hắn đang bưng một chén thuốc.
"Ngươi đã tỉnh rồi, tỉnh rồi thì tự mình uống đi!”
Nghe lời này của Chu Triệt, Đường Tuế thoáng run rẩy.
Cảm động quá, Chu Triệt vừa muốn đút cho nàng.
Vậy là, Đường Tuế lại nhắm mắt lại.
Dùng giọng điệu cực kỳ suy yếu: "Khụ khụ khụ, khó chịu quá.
”
Chu Triệt nhíu mày, vẫn là dùng thìa, múc một thìa thuốc đưa đến bên môi nàng.
Cảm nhận được ấm áp bên môi, Đường Tuế hơi hé miệng.
Ực, uống một hớp thuốc.
Đang lúc nhắm mắt, Đường Tuế nghe thấy Luân Hồi Kính thông báo nhiệm vụ hoàn thành.
Trái tim cũng buông lỏng xuống.
Rất khó chịu.
Đường Tuế ngậm chặt miệng, từ chối uống thuốc.
Nàng mở mắt ra, quay đầu, không dám nhìn Chu Triệt.
"Vương