Đường Tuế đã nhận ra sự đề phòng và thăm dò trong mắt hắn, cơn buồn ngủ lập tức bay đi.
Nàng mím môi nhỏ nhẹ trả lời.
“Chỉ là thấy buổi tối vương gia dùng không nhiều, nên muốn đưa đến chút đồ khuya cho vương gia.
”
Đường Tuế nói xong lại ngước đôi mắt long lanh trong vắt nhìn chằm chằm Chu Triệt.
Ánh mặt trầm thấp lạnh lẽo của Chu Triệt vẫn luôn dừng trên người Đường Tuế.
Đường Tuế bị hắn nhìn mà phát run.
Hồi lâu sau Chu Triệt mới thu hồi ánh mắt này lại.
“Ngươi nghỉ ngơi đi.
”
Nói xong, Chu Triệt đứng dậy rời đi.
Đường Tuế nhìn bóng lưng của Chu Triệt, trái tim cũng coi như buông xuống.
Thật ra, lòng nàng tự rõ.
Nàng đứng ở đây, mọi việc nàng làm đều sẽ bị lấy ra cân đo đong đếm.
Nói không chừng lúc nào đó làm sai một chút, sẽ bị lật đổ.
Nàng phải cẩn thận, đang cẩn thận.
Luân Hồi Kính quá chó.
Đôi lúc ngươi sẽ không biết Luân Hồi Kính sẽ ban bố nhiệm vụ tào lao gì cho ngươi.
Chu Triệt rời đi, trái tim Đường Tuế cũng buông lỏng.
Nàng tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại, ngủ.
Đến hôm sau, khi Đường Tuế tỉnh lại, vết thương sau lưng thật ra đã lành hơn phân nửa rồi.
Dù sao nàng cũng là nhân sâm, không những bổ dưỡng với người khác, mà cũng có thể bổ dưỡng cho mình, điều này quá hiển nhiên.
Nhưng loại chuyện này, Đường Tuế cảm thấy không thể manh động.
Càng không thể để người khác biết nàng có năng lực tự chữa lành.
Đường Tuế mím môi, tiếp tục nằm ở trên giường giả bệnh.
Chờ một hồi lâu, nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Đường Tuế nhanh chóng nhắm mắt lại.
Đột nhiên, từng hơi thở ồ ạt và làn gió thơm truyền đến.
"Đường cô nương.
"
Người tới gọi vài tiếng, Đường Tuế mở mắt ra nhìn lại.
Trước mặt nàng là một nữ tử mềm mại, y phục trên người nàng ta không giống là nha hoàn.
"Ta là Chúc Hoài Nhu.
"
Chúc Hoài Nhu cười khanh khách đứng đấy, nhìn Đường Tuế.
Chúc Hoài Nhu, muội muội Chúc Hoài Thư?
Đường Tuế cũng khẽ gật đầu.
“Hôm nay ta và ca ca lại đây, vốn là định ban thưởng cho