“Quan sai đại nhân, là bọn họ!”
Máy người quan sai nhìn thoáng qua hai người dưới đất đã bị đánh thành một đống.
Chuyện này!
Đúng không dị?
Nào có chuyện lại đây gây chuyện mà bộ dạng lại thảm đến vậy.
"Đại nhân, chúng ta là oan uổng, Đường gia gì đó hại tướng công ta sinh bệnh.
”
“Hu hu hu, là bọn họ.
”
“Mang hai người này về, thẩm vấn kỹ càng, rốt cuộc là có chuyện gì.
”
Chu Triệt chắp tay, từ trong đám người đi ra.
Bọn quan sai vốn có chút xem thường.
Thế nhưng vừa quay đầu lại, nhìn thấy người đến là Chu Triệt.
Liền bị dọa cho run chân.
"Vương gia điện hạ.
"
Đám người đồng loạt quỳ xuống mặt đất.
"Vương gia.
"
Người chung quanh cũng nhanh chóng quỳ xuống, hành lễ với Chu Triệt.
"Miễn lễ.
"
Chu Triệt vung ống tay áo lên.
Lúc này, hai người quỳ rạp trên mặt đất run lẩy bẩy.
Kỷ Vạn Tinh đưa tiền bảo bọn họ chạy tới gây chuyện, nhưng không có nói, sẽ có Lệ Vương ở đây!
"Vương gia tha mạng!”
"Chúng ta là nghe tên Kỷ Vạn Tinh kia sai sử mới lại đây gây chuyện.
"
"Vương gia tha mạng!”
"Dẫn đi.
"
Chu Triệt lạnh lẽo nhìn thoáng qua.
Hai người đang lớn tiếng khóc lóc bị người kéo xuống.
Có lẽ vì Lệ Vương ở đây làm những người xem náo nhiệt e ngại quyền thế của Lệ Vương, tất cả đều đã hoảng sợ chạy đi.
Rất nhanh, cửa hàng đã yên tĩnh lại.
"Cảm ơn vương gia.
"
Đường Tuế đi lên trước, nói lời cảm ơn.
Mặc dù chuyện này có hơi phiền toái, nhưng chỉ cần chút thời gian vẫn có thể giải quyết được.
Nhưng không thể nhanh như vậy, hơn nữa, còn nói tình hình thực tế trước mặt tỷ tỷ nàng.
Chu Triệt không nói gì, chỉ hờ hững nhìn Đường Tuế.
"Vương gia, để ta dẫn ngươi đi lên phòng riêng trên lầu trước, đợi một lát rồi ta sẽ bưng đồ ăn lên.
”
Chu Triệt thản nhiên đáp lại, phất ống tay áo lên, đứng dậy lên lầu.
Đường Tuế ngẩng đầu, đưa mắt nhìn bóng lưng của Chu Triệt dần dần biến mất.
Rồi mới đi tới trước mặt Đường Mộc Nguyệt.
Sắc mặt Đường Mộc Nguyệt trắng bệch, ngón tay cũng phát run.
"Tỷ tỷ.
"
Đường Tuế biết trong lòng nàng ta bây giờ sẽ cảm thấy khó chịu.
“Tỷ và Kỷ Vạn Tinh nhanh chóng đưa ra