Đây không phải là chỗ lần trước nàng vấy bẩn hắn à.
Đường Tuế cười hì hì một tiếng, lắc vòng eo mảnh khắc, đi đến Chu Triệt trước mặt, lần lượt đặt những đồ vật trong khay lên bàn.
"Chuyện vừa rồi, cảm ơn vương gia.
” Nàng vừa nói vừa đẩy cái khay trong tay đến trước mặt Chu Triệt: “Vương gia, ngươi dùng một chút xem.
”
Chu Triệt hơi nhíu mày, cảm thấy vẻ mặt nàng vô cùng nịnh nọt.
"Hừ.
"
Tuy là hừ lạnh nhưng vẫn cầm đũa lên ăn.
Đường Tuế đứng ở một bên, thỉnh thoảng hỗ trợ gắp thức ăn.
Chu Triệt ăn xong, buông đũa xuống, ngước mắt nhìn Đường Tuế.
"Đi thôi.
"
“Dạ.
”
Đường Tuế nghĩ đến tỷ tỷ bên kia, trên căn bản cũng không có chuyện gì, giờ rời đi cùng Chu Triệt cũng không phải là không thể.
Chu Triệt đi ở phía trước, Đường Tuế theo sau, y như rập khuôn.
Ai ngờ, Chu Triệt đang đi trước bỗng nhiên dừng bước.
Trán của Đường Tuế, bịch, đụng vào lưng Chu Triệt.
“Hít hà! ”
Đường Tuế rên khẽ một tiếng rồi lấy tay che trán mình.
Cơ thể Chu Triệt làm bằng sắt à.
Đôi mắt to cũng nhanh chóng tiết ra nước muối sinh ly, con ngươi óng ánh hệt như dòng suối lấm tấm ánh sao.
Chu Triệt quay đầu lại nhìn Đường Tuế, tiếp tục bước về trước.
Đường Tuế che đầu đi theo sau.
Đợi đến khi ra ngoài, Chu Triệt lên xe ngựa, Đường Tuế đang định trèo lên thì Chu Triệt vươn tay về phía nàng.
Trong lòng Đường Tuế thoáng kinh hãi, nhưng vẫn đặt tay mình vào lòng bàn tay Chu Triệt.
Chu Triệt dùng sức một cái, Đường Tuế đã được hắn kéo lên xe ngựa.
Cở thê hai người cách nhau rất gần, gần đến mức Đường Tuế có thể nghe được nhịp tim của Chu Triệt.
Đường Tuế ngẩng đầu, con ngươi trong suốt toát lên ánh nước.
"Vương gia, nhịp tim đập của ngươi lớn thật.
”
Đường Tuế nghiêng đầu, áp tai vào nghe.
“Ngươi không sao chứ!"
Đường Tuế có chút lo lắng.
“Không sao.
”
Chu Triệt đen mặt, duỗi tay ra, dắt Đường Tuế vào.
"Vương gia.
"
Đường Tuế ngồi xuống, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm cơ thể Chu Triệt.
Nàng có phần muốn nói lại thôi.
"Im miệng!"
Chu Triệt có chút thẹn