Những nguyên liệu quý hiếm như chúng nó đều phải được bảo quản tốt, bởi vì chúng quá bổ dưỡng.
Phải cực kỳ chú ý cẩn thận để không bị con người ăn.
Vì ăn chúng có thể kéo dài tuổi thọ, ngăn ngừa mọi loại bệnh tật.
Bây giờ.
Tống Tinh Dã dùng loại ánh mắt như vậy nhìn cô, có phải là muốn ăn cô không.
Ánh mắt anh không có ý tốt gì cả.
Đường Tuế mím môi theo bản năng, chân cũng lùi về sau, ánh mắt hoảng loạn.
Òa, đáng sợ quá.
"Đi thôi, đi vào.
"
Tống Tinh Dã cũng không biết cô đang sợ cái gì, anh kéo cổ áo cô đi vào nhà.
Đường Tuế nhìn mục tiêu của anh, thế mà là phòng bếp.
Đôi mắt trừng to, ngón tay cũng xoắn xuýt lại, hàm răng hoảng loạn cắn môi dưới.
Trong phút chốc không biết phải trốn tránh như thế nào.
Mặc dù cô không muốn bị điện giật, nhưng càng không muốn bị ăn.
Vậy là cô tránh thoát khỏi anh, bám lấy khung cửa, nhút nhát nhìn Tống Tinh Dã.
"Cơ thể anh bây giờ rất khỏe mạnh, không nên bồi bổ thêm, nếu không sẽ dẫn tới vỡ mạch máu.
"
Đường Tuế nói xong, bám lấy khung cửa, chỉ để lộ một đôi mắt to ngập nước.
"Tôi chỉ muốn em nấu cho tôi bát mì mà thôi.
"
Tống Tinh Dã nhướng mày, sao ăn mì lại có thể vỡ mạch máu, cái đầu nhỏ của cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì thế.
Đôi tay trắng nõn của Đường Tuế đang bám chặt khung cửa, mở to đôi mắt ngập nước ẩn chứa sự sợ hãi và hoang mang nhìn Tống Tinh Dã.
Khi nghe đến ăn mì, cô chớp chớp mắt, tay nhỏ nắm chặt.
"Chỉ muốn em nấu mì cho anh ăn thôi sao?"
Dường như Đường Tuế không thể tin vào tai mình.
“Đúng vậy.
”
"Nhưng mà! Nhưng mà em không biết nấu.
"
Đường Tuế cụp mắt, có hơi buồn bực.
Không phải cô không muốn làm, chỉ là lúc Luân Hồi Kính huấn luyện cho cô, chỉ dạy toàn lý thuyết, cô còn chưa từng thực hành qua.
"Hay là thế này.
"
Đôi mắt sáng ngời của Đường