Tống Tinh Dã đặt bát mì lên bàn.
“Em nói đúng.
”
Ngón tay của chàng trai giống như ngọc thạch, cứng nhắc cầm đũa lên bắt đầu ăn mì.
Tống Tinh Dã vừa nếm thử một miếng thì không khỏi nhướng mày, đây cũng chỉ là mì rau trứng bình thường thôi.
Nhưng ăn vào lại không giống bình thường.
Rau ngon hơn, mì cũng dai hơn ngon hơn, ngay cả nước lèo cũng có màu trắng sữa.
Thật sự càng ăn càng ngon.
Tống Tinh Dã ăn say sưa quên hết mọi chuyện, làm Đường Tuế thèm chảy nước miếng.
Cô liếm môi, đến gần Tống Tinh Dã, tay nhỏ lắc lắc góc bàn.
Ánh mắt mong chờ nhìn Tống Tinh Dã.
“Tống Tinh Dã, em cũng muốn ăn.
”
Tống Tinh Dã thấy đôi mắt trong veo của cô lộ ra vẻ tủi thân.
Mèo ham ăn.
Tống Tinh Dã đẩy bát mì đến trước mặt cô.
“Cảm ơn anh, Tống Tinh Dã, anh thật tốt.
”
Đường Tuế lập tức cầm lấy bát đũa, ngồi bên cạnh bắt đầu ăn.
Tống Tinh Dã chống cằm, đôi mắt hẹp dài nhìn cô chằm chằm.
Anh nhìn cô ăn từng miếng mì, không hề quan tâm đến hình tượng.
Cuối cùng khi ăn xong chén mì lớn, cô còn bưng cái bát to hơn cả mặt mình lên, uống sạch nước lèo.
“Ngon quá.
”
Đường Tuế ăn xong chùi miệng.
Cô nhìn nụ cười như không cười của Tống Tinh Dã, lập tức phát hiện ra chỗ không đúng, cô cười gượng.
“Lần sau em sẽ dạy anh làm món khác.
”
Nói xong, cô vỗ nhẹ tay lên vai Tống Tinh Dã.
“Được!”
Tống Tinh Dã nhẹ giọng cười: “Đi nghỉ ngơi đi.
”
“Được.
”
Đường Tuế xoa cái bụng nhỏ của mình, thỏa mãn theo sau anh lên lầu.
Vừa cất bước thì nghe thấy giọng của Luân Hồi Kính.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Tống Tinh Dã giảm 50, tổng còn 6.
Đường Tuế nghe xong, ngừng bước.
Cô có chút kinh ngạc, thậm chí không thể tin được.
Mới có một lúc đã giảm đi 50, vậy… tiếp theo, bọn họ…
Chỉ còn 6.
Chỉ cần về không, cô sẽ không cần làm nhiệm vụ nữa, ha ha ha, không bao giờ bị điện giật nữa.
Có lẽ vì