Đường Tuế đưa ra đề nghị.
"Đương nhiên, anh nấu như này đã tốt lắm rồi.
"
"Không, tôi cảm thấy ý cô nói rất hay, tôi sẽ thử xem, cô có thể đợi không?"
Lục Nghiễn có một niềm đam mê cuồng nhiệt khác thường đối với ẩm thực.
Nên nói xong đã vội vàng vào phòng bếp.
"Tôi tới giúp anh.
"
Đường Tuế cũng cùng đi vào phòng bếp.
Chờ khi đã làm xong, Đường Tuế xiên một miếng, đưa đến bên môi nếm thử.
"Uầy, ngon cực.
"
Đường Tuế xiên một miếng khác, đưa đến bên miệng Lục Nghiễn.
"Anh cũng thử xem.
"
"Được.
"
Lục Nghiễn há mồm ăn.
Cái này quả thật ngon hơn cái trước.
"Cảm ơn cô, Đường Tuế.
"
"Không có gì, đúng lúc tôi cũng đói, với lại có thể ăn đồ ăn do đầu bếp Michelin giữa đêm thế này là may mắn của tôi.
"
Nghe những lời này của cô, Lục Nghiễn rất phấn khích.
Đối với một đầu bếp mà nói, lời khen ngợi tốt nhất chính là người khác thích đồ ăn của mình.
Còn ăn sạch sành sanh.
Tiếng cười nói trong bếp vô cùng vẻ.
"Hai người đang làm gì?"
Bỗng dưng, một giọng nói trầm khàn u ám còn mang cả sự lạnh lẽo vang lên từ phía sau.
Đường Tuế nghe mà cảm thấy ớn lạnh.
Bàn tay trắng nõn chợt siết chặt.
Cô quay đầu lại, lập tức đụng phải sắc mặt thâm trầm lạnh lẽo của Hoắc Chi Châu.
Hoắc Chi Châu mím chặt môi, cực kỳ không vui.
"Đường Tuế, cô là hầu gái riêng của tôi, cô ở đây làm gì?"
Đường Tuế: “! ”
Cô dừng một chút, sau đó mới mở miệng: "Cậu chủ, bây giờ là một giờ rưỡi sáng, là thời gian tan tầm của tôi!"
"Tôi hẳn có quyền quyết định làm gì trong thời gian tan tầm chứ.
"
Đường Tuế nói xong lại ưỡn ngực.
Hoắc Chi Châu nhíu mày, ngón tay gác trên tay vịn chợt nắm chặt.
Cho nên, hơn một giờ sáng, ở đây quyến rũ quản gia của anh? Giọng Hoắc Chi Châu lạnh như băng.
Môi mỏng mím ngược xuống.
Biết anh khó tiếp cận nên đi quyến rũ quản gia của anh?
Vừa nghe thấy thế, Đường Tuế nhanh chóng bịt miệng mình lại.
"Đi theo tôi.
"
Hoắc Chi Châu