Trong ánh mắt Lena tràn đầy oán độc ghen ghét.
Con hồ ly tinh Đường Tuế này, đêm khuya không ngủ, còn ở đây dụ dỗ cậu chủ.
Đáng chết.
"Đường Tuế!"
Lena hét lên: "Sao cô còn ngồi trên đùi cậu chủ, đầu óc cô có vấn đề sao?"
Đám hầu gái xung quanh cũng trợn mắt há mồm.
Sống lâu thì cái gì cũng thấy.
Đường Tuế nghe tiếng gào chói tai của Lena, lúc này mới giật mình nhận ra mình đã làm gì.
Từ đầu đến cuối, Hoắc Chi Châu đều không tin cô, cho rằng cô tới để quyến rũ anh.
Thôi rồi, giờ đây có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Đường Tuế giãy dụa, muốn rời khỏi người Hoắc Chi Châu.
Thế nhưng cánh tay Hoắc Chi Châu giống như tường đồng vách sắt, siết chặt vòng eo mảnh khảnh của cô.
"Cô còn chưa tránh ra!!"
Lena kéo theo cô hầu gái bên cạnh, hai người vội vã xông lên, định kéo cơ thể Đường Tuế xuống khỏi người Hoắc Chi Châu.
Đường Tuế đương nhiên cũng muốn nhanh chóng tránh khỏi trạng thái xấu hổ này.
Nhưng tóc cô lại quấn vào cúc áo của Hoắc Chi Châu.
"Đau.
"
Đường Tuế bị kéo nhưng cô vẫn chịu đựng cơn đau dúi đầu tới gần Hoắc Chi Châu.
"Chậm đã.
"
Giọng Hoắc Chi Châu lạnh lùng.
Đám người Lena lập tức không dám động đậy.
"Lấy kéo cho tôi.
"
Giọng nói âm trầm lạnh lẽo của Hoắc Chi Châu lại vang lên.
"Dạ vâng.
"
Có hầu gái nhanh nhẹn đi lấy kéo, chỉ lát sau, kéo đã được đưa tới tay Hoắc Chi Châu.
Hoắc Chi Châu nheo mắt nhìn những sợi tóc quấn quanh cúc áo mình.
Xoẹt, sợi tóc dài kia lập tức treo trên cúc áo anh.
Kéo bị ném xuống thảm, Hoắc Chi Châu mặt không cảm xúc điều khiển xe lăn, xoay người vào phòng.
Cửa điện tử đóng lại.
"Cậu chủ, có cần kiểm tra chút không?"
Lena đứng trước của, nói một câu vào bên trong.
Hồi lâu cũng không nhận được tiếng đáp lại.
Cô ta quay đầu, hung tợn nhìn chằm chằm Đường Tuế.
"Cậu chủ còn không nói gì, cô ở đây nói cái gì?"
Đường Tuế thờ ơ nói rồi xoay người rời đi.
Hoàn toàn không