Hoắc Tấn Vân ngồi đó, nhìn bể bơi rộng lớn ngoài cửa sổ sát đất, dưới ánh mặt trời, bể bơi trong veo như một viên ngọc sáng lấp lánh.
Hoắc Tấn Vân nhìn cà phê trên bàn, chậm rãi uống.
Nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng động, Hoắc Tấn Vân đặt ly cà phê trên tay xuống, nhanh chóng đứng dậy, mỉm cười nhìn Hoắc Chi Châu đang tiến lại gần.
"Anh cả.
"
Lục Nghiễn đẩy Hoắc Chi Châu tới, sau bọn họ còn có mấy người đàn ông vạm vỡ lực lưỡng.
Hoắc Tấn Vân nhìn một cái, lập tức biết những người này không đơn giản, một đám cơ bắp rắn chắc, ánh mắt nguy hiểm.
"Anh cả, dàn cảnh này của anh đáng sợ phết đấy.
"
Hoắc Tấn Vân cười cợt, ngay sau đó lại ngồi xuống.
Hoắc Chi Châu vẫy tay, để họ lui xuống.
"Chú tới đây làm gì?"
"Bố mẹ lo lắng cho anh, anh ở đây mấy tháng không biết đã khôi phục ra sao rồi.
"
Trong lúc nói chuyện, Hoắc Tấn Vân liếc xe lăn của Hoắc Chi Châu một cái.
Trong lòng liên tục cười mỉa.
Đã là một thằng què, còn ra vẻ như thế cho ai xem?
Cười chết.
Dù bây giờ bố chưa hoàn toàn ghét bỏ anh, nhưng chờ thêm một thời gian nữa, hai anh em bọn họ biểu hiện tốt một chút, ai còn nhớ đến anh ta nữa?
"Tôi thế nào, mấy người không biết sao?"
Hoắc Chi Châu lạnh lùng quét mắt qua.
Dưới ánh mắt của anh, Hoắc Tấn Vân cũng cảm thấy mình hơi yếu thế.
Nhưng anh ta chỉ cười khan: "Anh cả, anh biết nói đùa thật, bọn em sao mà biết được?"
Hoắc Chi Châu không tiếp tục nói chuyện, chỉ thản nhiên đưa tay sờ tay vịn.
Không khí nháy mắt trở nên xấu hổ.
Lần này Hoắc Tấn Vân vốn tới đây để xem Hoắc Chi Châu thế nào.
Căn biệt thự này kiên cố như trụ sắt, căn bản không thể gài cắm tai mắt được.
Anh ta chỉ đành hạ mình tới đây xem thằng què này đã hồi phục hay chưa.
Ha, thằng què chưa hồi phục thành người bình thường, nhưng lại kiêu căng như cũ.
Một kẻ như vậy, thậm chí còn chẳng đứng dậy nổi.
Còn làm được mẹ gì nữa.
Cuối cùng, nhà họ Hoắc sẽ thuộc về anh em họ thôi.
Chờ sau khi hoàn