Nói xong, Đường Tuế nỗ lực đưa cánh tay nhỏ của mình đến bên môi anh.
Tống Tinh Dã nắm chặt khuỷu tay cô rồi kéo hai người cùng ngồi lên một sofa.
“Ưm! ”
Đường Tuế lầm bầm, rồi lại đưa cánh tay nhỏ của mình đến bên môi Tống Tinh Dã.
Tống Tinh Dã thổi thổi cho cô.
Trong nhận thức của Đường Tuế, Tống Tinh Dã là người ngay cả hô hấp cũng lạnh lẽo như tuyết sương.
Thế nhưng lúc này được thổi, cô lại cảm thấy mu bàn tay mình mát lạnh.
Loại cảm giác nóng bỏng trước kia đã không còn.
Rất thoải mái.
Đường Tuế hơi cong môi, chớp chớp đôi mắt, cô hơi buồn ngủ.
Tống Tinh Dã thấy cô nhanh chóng rúc lại trong sô pha, hệt chú mèo nhỏ lười biếng.
“Ừm.
”
Đường Tuế đáp một tiếng mềm nhũn, gật đầu, khuôn mặt nhỏ càng dính chặt vào sô pha, nhắm mắt lại.
Tống Tinh Dã ôm lấy cơ thể mảnh mai mềm mại của cô, nhẹ nhàng đặt lên giường.
Rồi đi lấy khăn ấm lau mặt cô, tuy trước đó đã tắm nhưng vừa nãy có ra ngoài, chắc chắn sẽ bị nhiễm ít tro bụi.
Tống Tinh Dã lau mặt cô xong lại nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, vừa định rời đi thì thấy cô gái nhỏ vốn đã thiếp đi lại mông lung mở mắt ra.
"Tống Tinh Dã, không cho phép anh đi.
"
Cô gái nhỏ quyệt đôi môi mềm mại căng bóng hệt thạch trái cây của mình.
Cánh tay nhỏ nhắn nõn nà cũng thoát khỏi chăn níu lấy vạt áo anh.
“Không cho đi.
”
Lời nói mềm mại chết đi được thoang thoảng bên tai anh.
“Ừm, anh không đi.
”
Đường Tuế đã quá đỗi buồn ngũ, nghe Tống Tinh Dã nói vậy thì buông tay ra, nhắm mắt lại.
Đáng yêu, chết đi được.
Tống Tinh Dã ngồi xổm xuống, vươn tay sờ mặt cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Đường Tuế nhanh chóng biến dạng trong tay anh.
Anh thích thú trượt tay lên, nặng nề hôn lên môi Đường Tuế.
Đường Tuế nhíu này, cũng không còn sức nhấc