“Đường tiểu thư, cầu xin cô hãy cứu Minh Trì đi, anh ấy… Hu hu hu.
”
Chu Khả Nhân còn chưa nói xong đã bắt đầu ôm mặt khóc lóc.
Đường Tuế không hiểu mô tơ gì, tại sao cô ta lại cho rằng mình sẽ giúp Tống Minh Trì?
“Đuổi cô ta ra ngoài đi.
”
Đường Tuế bĩu môi, vừa định xoay người đi vào.
Chu Khả Nhân nghe vậy thì lời nói càng thêm ác độc.
“Đường Tuế, trước kia cô bám theo Minh Trì như con chó, giờ như nào, biết anh ấy không phải thiếu gia nhà họ Tống thì nhanh chóng thay người à.
”
Khuôn mặt dịu dàng của Chu Khả Nhân lập tức trở nên dữ tợn.
“Cô đúng là thực dụng!”
Chu Khả Nhân nói xong lại ngẩng đầu nhìn về phía Tống Tinh Dã.
“Hôm nay cô ta đối xử với Minh Trì thế nào, thì một ngày nào đó cũng sẽ đối xử với anh thế đó.
”
Cô ta còn bắt đầu châm ngòi ly gián.
Tống Tinh Dã đưa tay nắm chặt tay Đường Tuế, đứng trước mặt cô ta.
Anh từ trên cao nhìn xuống Chu Khả Nhân đang quỳ trên mặt đất.
“Tống Minh Trì không chọn ai mà lại chọn qua lại với cô, Tuế Tuế đương nhiên chướng mắt anh ta, còn về việc sau này chúng tôi như thế nào thì không cần cô lo.
”
“Nếu cô thích quỳ như vậy thì cứ quỳ.
”
Chu Khả Nhân trợn to mắt, hoàn toàn không ngờ Tống Tinh Dã lại lạnh nhạt vô tình như thế.
Cô ta là phụ nữ, nhưng anh không hề thương xót cho cô ta.
Còn muốn cô ta cứ quỳ ở đây.
Sao cô ta có thể quỳ nổi chứ.
Nếu Đường Tuế không giúp, thì giờ cô ta sẽ rời đi.
Không có việc gì mà quỳ ở đây thí quá uổng công.
Cô ta sẽ không làm những chuyện không có lợi cho mình.
Sắc mặt Chu Khả Nhân lập tức trở nên vô cùng khó coi, cô ta khẽ cắn môi đứng lên.
Cô ta lại quỳ xuống.
Cô ta oán hận nhìn chằm chằm hai người, hận không thể nuốt vào bụng.
“Không giúp đỡ thì thôi, sao lại sỉ nhục tôi!”
Chu Khả Nhân tức giận đến run người,