Tuy Hoắc Chi Châu mặt không cảm xúc nhưng đôi tay ôm Đường Tuế lại có chút cứng ngắc.
Hơn nữa, lúc Đường Tuế ngủ say, càng thêm dễ thương động lòng người.
Đường Tuế vốn đang ngủ rất ngon, thế nhưng trong lúc ngủ cô lại nhận ra có gì đó sai sai.
Âm thanh thịch thịch thịch cứ vang lên.
Rất ồn ào.
Đường Tuế nhíu mày, có lẽ vì còn đang ngủ nên giọng nói hơi bi bô.
“Đừng ồn nữa, ồn chết đi được.
” Hơi không hiểu được, động tác này không có chút âm thanh nào mà.
Sao cô lại thấy ồn.
Bỗng nhiên, Đường Tuế mở mắt ra.
Bờ môi căng bóng cũng dẩu lên.
“Thật ồn ào!”
Vừa nói xong cô nhận ra gì đó, tư thế lúc này của cô có hơi sai sai.
Theo bản năng, cô nhanh chóng nhìn vẻ mặt của Hoắc Chi Châu.
Cũng may Hoắc Chi Châu không có biểu cảm cáu gì.
May thay.
Từ khi cô trở thành tâm phúc của anh, thì đãi ngộ đã tốt lên rất nhiều.
“Thật ngại quá, cậu chủ.
” Đường Tuế liếm môi, nói xong lại cảm thấy hình như mình nghe được gì đó.
“Cậu chủ, âm thanh ồn ào kia là trong cơ thể anh vọng lại đó.
”
Đường Tuế ngờ vực nhìn Hoắc Chi Châu.
“Nói bậy nói bạ.
”
Dưới cái nhìn của cô, nhịp tim Hoắc Chi Châu càng đập nhanh hơn, ánh mắt cũng bắt đầu né tránh.
“Hả?”
Đường Tuế đã nhận ra rồi, vậy là càng nhích lại gần Hoắc Chi Châu, đưa lỗ tai lên trên ngực Hoắc Chi Châu.
“Thịch thịch thịch.
”
Mỗi một âm thanh đều vô cùng mãnh liệt.
Nhận ra bí mật của mình dường như đã bị phát hiện.
Trên mặt Hoắc Chi Châu thoáng phiếm hồng lên, anh vừa định nhấc Đường Tuế ra, rời đi.
Lại thấy, Đường Tuế hết sức chăm chú ngẩng đầu.
Nói chuyện cũng cực kỳ nghiêm túc: “Cậu chủ, đây là nhịp tim của anh, rất to! Có phải anh bị bệnh không, tôi đi gọi Lục Nghiễn lại đây.
"
Đường Tuế nói rồi liền định đi ra ngoài.
Nhưng người còn chưa đứng dậy đã bị Hoắc Chi