Đường Tuế cúi đầu.
Âm thanh thịch thịch thịch kia dường như càng tăng tốc thêm.
Cùng lúc đó còn có thêm một âm thanh khác, hình như là đang ở trên người cô.
Cô nhíu mày, sờ tim mình.
Thịch thịch thịch, phập phồng lên xuống.
“Sao em lại! ”
"Đồ ngốc!" Hoắc Chi Châu nhìn cô ngốc hề hề như vậy thì cảm thấy trái tim như tan chảy, vươn tay ra ôm cô vào lòng.
Ngã nhào vào lòng anh, Đường Tuế đánh hơi được mùi hương riêng thuộc về biển cả.
Thứ mùi này, ngửi vào làm người ta tỉnh táo.
Sẽ cảm thấy, cực kỳ yên tâm thoải mái dễ chịu.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Hoắc Chi Châu -40, giá trị hắc hóa về 0.
Đường Tuế nghe vậy, sắc mặt ngơ ngác.
Chuyện gì vậy trời, sao đã về 0 rồi.
Luân Hồi Kính: Chúc mừng cô nha! Đã xong việc, không phải bị cốt truyện quấy nhiễu và khống chế nữa.
Đường Tuế cong môi, cô cũng biết rồi, giá trị hắc hóa của Hoắc Chi Châu về 0 nghĩa là độ hảo cảm của anh đối với cô đã ở level max.
Hoắc Chi Châu cảm giác được cô gái ở trong lòng ngực mình, vui vẻ khôn tả.
Anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô.
“Tuế Tuế, anh rất vui.
”
"Chúng ta kết hôn đi!"
“Nhanh! vậy sao?”
Đường Tuế khẽ giật mình, không thể ngờ nổi lời này của Hoắc Chi Châu.
“Ừm.
” Hoắc Chi Châu khẳng định gật đầu.
Cuối cùng, dưới cái trợn mắt ngoác mồm của Đường Tuế, anh gọi Lục Nghiễn vào để thông báo tin tức bùng nổ này cho tất cả mọi người bên ngoài, anh và Đường Tuế kết hôn.
Tin tức vừa tuôn ra.
Bên ngoài lập tức xôn xao.
Đặc biệt là nhà họ Hoắc.
Hoắc Vân Xuyên cũng xem như là một người tài ba thế hệ mới trong nhà họ Hoắc, nhưng vì viên ngọc sáng là Hoắc Chi Châu cản ở trước, nên dù ưu tú Hoắc Vân Xuyên cũng không được người khác quá chú ý.
Nhưng!
Sau khi Hoắc Chi Châu xảy ra tai nạn xe cộ thì mọi chuyện đã khác trước.
Anh buồn vui thất thường, tuy công ty trong tay