Thế mà lại thả bọn họ đi? Ngẫm lại thì thật không thể tin được.
Cha mẹ Đường liếc nhau một cái, nhanh chóng nắm tay chạy ra ngoài, không hề bận tâm Đường Thiển Thiển chút nào.
Đường Thiển Thiển cũng biết, nếu cô ta cũng ra ngoài sẽ chẳng có chỗ tốt gì.
Đôi vợ chồng này bạc tình hèn nhát, nói không chừng sau khi bị Hoắc Chi Châu xử lý tàn nhẫn thì sẽ còn có ý đồ gì đó với cô ta.
Đường Thiển Thiển lưu luyến không rời nhìn qua Hoắc Vân Xuyên, thấy anh ta vậy mà không nhìn mình.
Trong lòng thoáng khổ sở.
Cô ta nhéo lòng bàn tay mình, đợi lát nữa, cô ta sẽ đứng bên ngoài chờ anh ta.
Chỉ cần cô ta nói ngon nói ngọt, anh ta chắc chắn sẽ tha thứ cho cô ta.
Trước kia, anh ta còn không nỡ nhìn cô ta khóc.
Nghĩ tới đây, Đường Thiển Thiển lại đỏ mắt, lo sợ bất an đi ra ngoài.
Cô ta cứ đứng bên ngoài chờ mãi, chờ một hồi lâu, lúc này mới thấy Hoắc Tấn Vân ra ngoài với vẻ mặt xanh mét.
Lena cúi đầu theo sau, giống như chó nhà có tang.
Bọn họ đều ra.
Vậy mà Hoắc Vân Xuyên vẫn chưa ra.
Đường Thiển Thiển nghiêng đầu, nhìn quanh vào trong.
Hồi lâu mới thấy Hoắc Vân Xuyên trầm mặt đi ra.
Anh ta nhìn thẳng, giống như không nhìn thấy cô ta, cực kỳ nhanh chóng lướt qua người cô ta.
"Vân Xuyên.
" Nhìn bộ dạng này của anh ta, Đường Thiển Thiển luống cuống, nhanh chóng đuổi theo, đưa tay kéo ống tay áo Hoắc Vân Xuyên lại, lã chã chực khóc: "Vân Xuyên, anh đi đâu thế, bố mẹ đã không cần em, sao thế, anh cũng không muốn em nữa ư?"
Hoắc Vân Xuyên đột nhiên hất tay áo ra, lạnh lùng nhìn Đường Thiển Thiển.
"Cô còn coi tôi như kẻ ngốc à? Chính cô đã đồng ý với bố mẹ cô chuyện này thì còn vờ vịt làm gì.
"
"Em bị ép buộc, Vân Xuyên, anh phải tin em.
"
Đường Thiển Thiển gấp không chờ nổi, cắn chặt môi dưới, vẻ mặt cũng vô cùng lo lắng.
"Bị ép buộc, chính cô liên lạc