Bích Lỗ Quốc.
Quanh năm đều là mùa hè, không giống một số hải đảo nóng ẩm khác.
Ở đây còn có mặt trời chói chang.
Nhưng khi gió biển thổi tới không khí nóng bức sẽ tan ra rồi trở nên mát mẻ cực kì.
Kiến trúc ở đây thuộc trường phái Gothic, cổ xưa hoa lệ.
Pha thêm một ít lãng mạng.
Đường Tuế bị Tống Tinh Dã kéo tay, mắt cô không ngừng quan sát xung quanh, hơi nhìn không kịp.
Đẹp, nhiều đồ ăn ngon.
“Em muốn ăn cái kia.
”’
Trên đường có một ông lão đang bán kem ly, khi bán ông ấy còn làm trò ảo thuật khiến người khác không lấy được kem.
Đường Tuế nhìn mà ngây dại.
Không nhịn được thán phục.
A, a, a.
Hay quá.
Tống Tinh Dã khẽ nhếch môi, chân không hề di chuyển.
“Tống Tinh Dã, em muốn ăn.
”
Đường Tuế quyệt miệng, đôi mắt trong suốt ngấn nước.
Đáng thương như chú cún con bị vứt bỏ.
“Muốn ăn à?”
Tống Tinh Dã cười cười, vươn tay véo khuôn mặt nhỏ của Đường Tuế.
“Muốn.
”
Đường Tuế gật đầu lia lịa.
“Ừm! Vậy em gọi một tiếng dễ nghe để anh nghe xem nào.
”
Tống Tinh Dã ho một tiếng, che giấu sự mất tự nhiên của mình.
Bọn họ đã đăng kí kết hôn rồi nhưng cô vẫn gọi anh là Tống Tinh Dã.
"Dễ nghe?"
Đường Tuế khó hiểu, đôi con ngươi mịt mờ sương mù.
“Ừ.
”
Trong lúc nhất thời Tống Tinh Dã có chút mong đợi.
Lòng bàn tay cũng toát ra mồ hôi.
Khẩn trương.
Cô sẽ gọi anh là gì?
Anh trai? Lớn mật hơn là, ông xã?
Dù sao thì giờ họ cũng là vợ chồng hợp pháp, gọi như thế nào cũng đều được.
Đường Tuế mở to hai mắt, hơi khó hiểu, đặc biệt là khi nhìn vẻ mặt chờ mong của Tống Tinh Dã.
Cô quan sát xung quanh một vòng, chợt thấy có một cô gái nhỏ nắm tay một người đàn ông đi qua.
Rất nhanh đã đến trước mặt họ.
Bé gái bỗng nhiên chỉ vào ly kem trước mắt: “Ba ơi, con muốn ăn kem.
”
Người đàn ông cười cười rồi vươn tay ôm bé gái.
“Ừm, để ba mua cho