“Hả?”
Đường Tuế không hiểu chuyện gì chớp mắt một cái.
“Em gọi ba ơi làm gì.
”
Tống Tinh Dã nhẹ nhàng véo lấy má cô, nụ cười bên môi có chút bất đắc dĩ.
“Vậy phải gọi là gì?”
Vừa rồi cô rõ ràng nhìn thấy sự mong đợi trong mắt Tống Tinh Dã mà.
“Tuế Tuế, gọi ông xã.
”
Tống Tinh Dã nghiêm mặt, khóe miệng thoáng ánh lên ý cười.
“Ông, xã.
”
Rõ ràng chỉ có hai chữ, nhưng Đường Tuế lại nói cà lăm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ửng hồng, ngón tay xoắn xuýt, hơi xấu hổ.
“Bà xã.
”
Tống Tinh Dã nghe cô gọi một tiếng này, tuy hơi nhỏ nhưng lòng lại ngọt ngào.
Còn ngọt hơn mật.
Tống Tinh Dã khẽ mỉm cười, nắm tay Đường Tuế đứng trước quầy kem.
“Ông chủ, cho chúng tôi một que.
”
“Không chịu, muốn hai cái cơ!”
Đường Tuế nhanh nói.
Kem chỗ này có rất nhiều vị, ăn một cái chính là một vị, nếu mỗi người một cái thì cô còn có thể ăn vị của Tống Tinh Dã.
Hơn nữa, Tống Tinh Dã không thích đồ ngọt, cái kia cuối cùng cũng vào tay cô.
“Được.
”
Ông chủ hỏi vị sau liền làm hai ly kem ly đưa cho Đường Tuế.
Đường Tuế vừa vươn tay định lấy thì ông chủ đã dời tay, Đường Tuế thất bại.
Cô nghi ngờ nháy mắt một cái, lại không nhịn được bắt đầu cười ha hả.
Ông chủ tiếp tục đưa đến, tay phải Đường Tuế nhanh lấy đi, tay ông chủ chỉ còn ly ốc quế, một tay khác! kem ly vậy mà không cánh mà bay.
Ông chủ:!!!
Ông nhìn lại tay mình, rồi buồn bực nhìn Đường Tuế.
Bên trong bàn tay nhỏ bé của cô, một tay cầm ly ốc quế, một tay cầm kem ly.
Cũng không biết Đường Tuế đã cầm kem đi từ lúc nào.
Đường Tuế bắt gặp ánh mắt của ông chủ, đắc ý cười, còn đung đưa kem ly trong cây, rồi liếm.
Ông chủ:!
Ông ta chưa bao giờ thất thủ, hôm nay lại thất thủ.
Tâm trạng