Mẹ Cố nhìn quản gia bên cạnh.
Quản gia Lâm nhanh chóng bước tới giải thích.
“Bà chủ, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ làm loại chuyện cướp đồ này.”
“Xin hỏi thiếu gia, cậu bàn bạc chuyện cung ứng thương nghiệp ở đâu? Đã ký kết chưa?”
Quản gia Lâm nhìn thẳng vào Cố Trạch Khải, dò hỏi.
Cố Trạch Khải không biết, anh ta nhanh chóng nhìn Đường Dao bên cạnh mình.
Đường Dao hơi run rẩy rồi sững sờ, trên mặt vẫn còn đọng nước.
“Vì cua đã hết nên tôi không ký kết.
Tôi có tìm ở nước ngoài nhưng cũng không có.
Họ nói bên Đức Vận có một thùng, còn tươi sống có thể dùng được, nên tôi đã liên hệ với bên Đức Vận.”
“Mặc dù không ký kết, nhưng chúng tôi đã thỏa thuận bằng lời.
Chỉ cần bọn họ không có vấn đề đặc biệt gì thì sẽ ưu tiên cho chúng tôi.”
“Nhưng....!lúc đầu đã quyết định sẽ gửi đến, nhưng sau đó lại không có, làm kế hoạch của chúng tôi bị đổ vỡ.
Tôi đến hỏi thì bên Đức Vận nói bọn họ có chỗ cần dùng.”
“Sau đó tra ra mới biết thì ra là do Đường Tuế muốn ăn.”
“Chú Lâm, chú cũng thấy rồi đấy, mọi chuyện đều là do cô ta.”
Cố Trạch Khải vừa nhìn thấy Đường Dao thút thít đã đau lòng không thôi, vội vàng ôm cô ta vào lòng, cẩn thận an ủi.
Quản gia Lâm nghe xong, lắc đầu.
“Thiếu gia, chuyện này thực sự không liên quan gì đến cô chủ.
Đức Vận là một chuỗi cung ứng lạnh của cậu chủ nhà tôi.
Hôm nay cô chủ muốn ăn, chúng tôi chắc chắn sẽ thỏa mãn khẩu vị của phu nhân trước.
Còn chuyện của cậu, cô chủ chúng tôi cũng không biết gì.”
Cố Trạch Khải nghe xong, biểu cảm trên mặt hơi sững sờ.
Nhưng ngẫm lại, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
“Đường Tuế chỉ muốn ăn thôi mà? Còn chuyện khác sao? Không phải nên ưu tiên cho người hợp tác trước sau.
Vậy Dao Dao bị tổn hại ai sẽ chịu trách nhiệm?”
Cố Trạch Khải rất không vui, ánh mắt nhìn Đường Tuế cũng đầy khinh bỉ.
“Đùng...”.
Mẹ Cố đập tay lên bàn.
“Con bé ăn đồ của chồng nó, có gì không thể?”
“Bên Đức Vận