Cô gái nhỏ mềm mại ngọt ngào như thế, nhìn quá đáng yêu.
Bà vừa nhìn đã thích.
Chờ đến khi mấy người quản gia Lâm thu dọn đồ đạc xong, Đường Tuế liền đi về với mẹ Cố.
Sau khi về tới biệt thự, mẹ Cố phát hiện phòng của Đường Tuế bị dỡ đi.
"Tuế Tuế, con muốn sửa gì hả?"
Mẹ Cố nhìn công nhân khiêng từng cái bóng đèn ra.
"Dạ, phòng lúc trước không thoải mái lắm ạ.
"
"À.
"
Mẹ Cố gật đầu, khóe miệng chứa ý cười, hiển nhiên đã liên tưởng đến chuyện khác.
Bà kéo tay Đường Tuế: "Sửa phòng là một công trình lớn, hay là hôm nay con dọn đến phòng Kim Triều ở trước đi?"
Đường Tuế nghe thế đột nhiên khựng lại.
Cô sợ lắm.
Tuy Cố Kim Triều đã mất trí nhớ nhưng vẫn rất đáng sợ, cô không dám đâu!
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, ở phòng Cố Kim Triều.
Đường Tuế:!
Luân Hồi Kính đúng là phiền chết đi được.
Hừ.
Đường Tuế khịt mũi, gật đầu.
Mẹ Cố thấy Đường Tuế đồng ý, lập tức vỗ tay, mặt đầy ý cười.
Đẩy cửa phòng Cố Kim Triều ra, nhìn màu đen chủ đạo trong phòng, mặt mẹ Cố đầy ghét bỏ.
"Chỗ này cần cải tạo một chút.
"
Mẹ Cố nhìn quanh phòng một vòng, nhận lấy ipad từ tay quản gia Lâm, bắt đầu lựa chọn đồ nội thất như chăn mền linh tinh.
Sau khi chọn xong, mẹ Cố lại kéo tay Đường Tuế.
"Tuế Tuế, mẹ con mình đi xem phim, lát nữa đồ đạc chuyển đến là sẽ hoàn toàn khác, con nhìn là thích ngay luôn.
"
"Vâng ạ!"
"Ôi ôi, con gái mẹ đáng yêu quá!"
Vào rạp chiếu phim tại nhà, hai người nằm xuống xem phim, người hầu mang trà bánh và trái cây đến.
Mẹ Cố chọn một phim thể loại tình cảm, hai người vừa xem vừa khóc.
Khi bộ phim kết thúc, ánh đèn trong phòng sáng lên.
Mẹ Cố lau nước mắt, rồi nhìn sang Đường Tuế, thấy cô khóc đến đỏ bừng mặt.
"Phụt! ”
Hai người nhịn không