Anh nhìn cô, vặn nắp lọ, lấy ra một viên chocolate, bóc vỏ, vụng về nhét vào miệng cô.
Giọng nói của Cố Kim Triều trầm thấp khàn khàn.
"Ăn đi.
"
Dừng một chút lại nói tiếp: "Đừng khóc nữa.
"
Ưm, ngon quá.
Đôi mắt đen trong veo bỗng dưng sáng lên.
"Sao tóc còn ướt thế?"
Cố Kim Triều nhìn thoáng qua mái tóc còn ướt đẫm rũ trên vai cô.
Anh đen mặt, cau mày, không vui nhìn chằm chằm cô.
Đường Tuế bị anh nhìn bằng ánh mắt này, trong lòng bỗng dưng hoảng hốt, cảm thấy sợ quá.
Anh thật hung dữ, thật đáng sợ.
Cô cắn môi, nước mắt giống như trân châu, không ngừng rơi xuống.
Cố Kim Triều:!
Anh đáng sợ đến vậy sao?
Vừa dọa cô một tí đã khóc rồi.
"Đường Tuế? Em rất sợ tôi ư?"
Cố Kim Triều híp mắt.
Không phải cô nói tình cảm vợ chồng họ rất tốt sao?
Nhìn bộ dạng sợ hãi này của Đường Tuế, anh không nhìn ra bọn họ yêu nhau mấy.
Đường Tuế dường như đã nhận ra gì đó, nắm chặt chăn, ánh mắt kiên định.
Kiên quyết không thể nói mình sợ được.
Cố Kim Triều:!
Nếu cơ thể cô không dịch về sau sẽ đáng tin hơn chút đó.
Cố Kim Triều nhìn nước nước trong hốc mắt cô, hai tay chống lên giường, cơ thể tiến sát lại.
Gương mặt đẹp trai dừng trước khuôn mặt cô.
"Em còn khóc sao?"
Đường Tuế lắc đầu, nhưng nước mắt cứ chảy ra không ngừng được.
"Nếu em còn khóc nữa thì! tôi sẽ làm em khóc to hơn!"
Cố Kim Triều nói xong, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Anh cầm máy sấy đi ra, cắm điện sấy tóc giúp Đường Tuế.
Đường Tuế cúi đầu, bóc vỏ chocolate, cho từng viên vào miệng.
Vành mắt hồng hồng nhưng không khóc.
Cô âm thầm quan sát, hình như Cố Kim Triều hiện tại cũng không dữ lắm.
Luân Hồi Kính: Đút chocolate cho Cố Kim Triều.
Nghe thấy nhiệm vụ này, cánh tay cầm chocolate của Đường Tuế cứng đờ.
Cô ngẩng đầu, trộm liếc Cố Kim