Nhìn bộ dạng hoang mang hoảng loạn của Đường Tuế, anh không khỏi nhướng mày.
Vừa dứt lời, Đường Tuế đã nhón chân, một tay bắt lấy vạt áo Cố Kim Triều, tay khác cầm chocolate đưa vào miệng anh.
Cố Kim Triều nhíu mày, không há miệng, nhưng lại mơ hồ cảm giác chocolate của Đường Tuế đã chạm vào miệng mình.
"Đường Tuế!"
Cố Kim Triều quát lớn một tiếng.
Cơ thể mảnh mai nhỏ nhắn của Đường Tuế hơi cứng lại.
Hai tròng mắt trong suốt chớp chớp nhìn chằm chằm Cố Kim Triều, giống như đang nhìn xem anh có ăn chút chocolate nào không.
Hình như có ăn một chút.
Luân Hồi Kính bên kia cũng bắt đầu nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành.
Đường Tuế thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này nghĩ lại mà sợ, đặc biệt là thấy Cố Kim Triều dữ tợn như thế, mặt mày đều là lệ khí.
Cô lùi về phía sau vài bước, cơ thể hơi lảo đảo, ngã lên ghế sô pha.
Vẻ mặt thấp thỏm, co quắp bất an nhìn Cố Kim Triều.
Bộ dạng cực kì ấm ức.
Cố Kim Triều xoay người quay lại nhà vệ sinh, rửa sạch chocolate trên mặt.
Người con gái này rốt cuộc đang muốn làm gì.
Lúc Cố Kim Triều ra khỏi phòng vệ sinh lần nữa.
Đường Tuế còn ngồi chờ trên ghế sô pha, hai tay xoắn xuýt.
"Em không ngủ được?"
Cố Kim Triều đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống.
Vóc người anh rất cao, đứng trước mặt Đường Tuế liền che hết ánh sáng của cô, Đường Tuế cảm thấy trước mắt tối sầm lại.
"Ngủ.
"
Đường Tuế cúi đầu, mềm mại trả lời, vừa đứng lên chuẩn bị rời đi lại bị Cố Kim Triều kéo cánh tay lại.
Cánh tay nhỏ bị bắt được.
Đường Tuế:!!!
Cô hoảng sợ nhìn thoáng qua cánh tay bị Cố Kim Triều khống chế.
Cố Kim Triều nhìn vẻ mặt cô, trong lòng bật ra một ý tưởng không hiểu nổi.
Thấy cô càng sợ hãi mình, anh càng muốn bắt nạt cô hơn.
Hung hăng mà bắt nạt, muốn nhìn cô khóc.
“Ting ting ting.
”
Bỗng nhiên, chuông điện thoại của Cố Kim Triều vang lên.
Anh buông lỏng cánh tay đang khống chế Đường Tuế ra, nhận điện thoải.
Sau khi nghe bên kia nói vài câu, anh