“Anh ồn ào cái gì!”
Cuối cùng Đường Tuế không nhịn được nữa, nổi giận mắng.
Đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Cố Trạch Khải.
Tên đàn ông này này quá phiền phức, cứ như ruồi bọ, bay tới bay lui mãi.
Cố Trạch Khải ngây ra, từ trước đến nay anh ta chưa từng bị mắng chửi như vậy.
“Đường Tuế, cô dám nói chuyện với tôi như thế sao.
”
Giọng nói của Cố Trạch Khải dần trở nên nguy hiểm.
Đường Tuế đặt ly xuống bàn, chống nạnh, ngẩng cao đầu.
“Tôi là thím nhỏ của anh, tôi dạy dỗ anh mấy câu thì sao.
”
“Đúng là không biết lớn nhỏ.
”
Bùm, khuôn mặt của Cố Trạch Khải đỏ như máu.
Nếu không phải e ngại ầm ĩ ở chỗ này, người khác sẽ thấy được.
“Đường Tuế.
”
Cố Trạch Khải nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tôi không quan tâm cô giả vờ hay là thật, đừng tiếp tục giả ngu trước mặt tôi, đừng…” Cố Trạch Khải suy nghĩ, cũng không nghĩ ra lời tàn nhẫn nào.
Anh ta nắm chặt tay lại.
“Buổi tối cô đến thư phòng của Cố Kim Triều, lén nhìn chuyện cơ mật của chú ấy rồi nói cho tôi biết.
”
Đường Tuế chớp mắt, có chút mơ màng.
Cuối cùng cô lại cầm ly rượu lên uống ừng ực.
Cố Trạch Khải hừ lạnh một tiếng, thấy cô như vậy thì biết cô đã đồng ý.
Anh ta không quan tâm đến Đường Tuế nữa, lập tức đi tới trước mặt Đường Dao, nắm tay cô ta rồi bắt đầu hát hò.
Đường Tuế uống xong một ly rượu lớn thì sờ cái bụng nhỏ của mình, cô muốn đi vệ sinh.
Cô lảo đảo đứng lên, sau đó đi ra ngoài.
Dù sao chỗ này tốt xấu lẫn lộn, nếu Đường Tuế xảy ra chuyện gì.
Nhưng trong lòng lại nghĩ đến việc sau khi Đường Tuế gả cho Cố Kim Triều thì càng trở nên kiêu ngạo.
Nếu có người sàm sỡ Đường Tuế, Cố Kim Triều sẽ tuyệt đối không cần Đường Tuế nữa.
Đường Dao nghĩ đến đây thì yên tâm thoải mái ngồi xuống, tiếp tục ca hát.
Đường Tuế đi ra ngoài, lảo đảo đến nhà vệ