Bọn họ chẳng thèm hâm mộ Đường Tuế đâu.
"Người em họ kia của cậu, phụt, sao không trở về giúp đỡ?"
Đường Dao cười nhẹ, lịch sự đáp.
"Em ấy không thích những chuyện này, hơn nữa, bây giờ em ấy đã là Cố phu nhân rồi, càng không cần phải đến công ty nữa.
"
"Dao Dao, cậu thực sự biết cách nói đỡ cho cô ta.
"
Mạnh Lý Lý đều làm chuyện đứng về phía Đường Dao.
Khóe miệng cô ta nhếch lên sự khinh thường.
"Nói câu này khó nghe chút, thì Đường Tuế cũng chỉ là kẻ ăn nhờ ở đầu, mọi thứ ở nhà họ Đường đều thuộc về Dao Dao!"
"Các người đang nói nhảm gì thế, chỉ là muốn cho Đường Tuế một chút mặt mũi, cô ta còn dám à?"
Những thiên kim tiểu thư nghe Mạnh Lý Lý nói, không thể nhịn được mà cười phá lên.
Đường Tuế tiến lên vài bước, nhưng mẹ Đường đã nắm lấy tay cô.
"Tuế Tuế, con muốn làm gì?"
"Không có nhé, rõ ràng là các người ăn nhờ ở đậu, sao lại thành tôi ăn nhờ ở đậu rồi.
"
Giọng Đường Tuế nhẹ nhàng, cũng rất bình tĩnh.
Đôi mắt trong veo đến nỗi có thể phản chiếu hình ảnh của người khác.
Nhất thời, khuôn mặt của mẹ Đường tái đi vì sợ hãi.
"Tuế Tuế, là bọn họ hiểu lầm, sau này mẹ giúp con giải thích nhé.
"
Mẹ Đường nắm tay Đường Tuế, sợ đến nỗi không dám buông ra.
"Không cần, con sẽ nói rõ với bọn họ ngay bây giờ luôn.
"
"Tuế Tuế, đừng làm vậy, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật mẹ, con cũng không muốn mẹ không vui đúng không?"
Mẹ Đường toát mồ hôi lạnh ướt đẫm trán.
Hôm nay xảy ra chuyện gì mà mọi người đều tụ họp hết ở đây.
Hơn nữa, bà ta cảm giác hơi không kiểm soát được Đường Tuế nữa rồi.
"Mẹ, mọi người ở đây làm gì?"
Ngay lúc mẹ Đường đang rất lo lắng, Đường Dao đã dẫn theo nhóm chị em của mình đi qua, bọn họ dùng ánh mắt dương dương tự đắc nhìn Đường Tuế.
Đặc biệt là Đường Dao.
"Không, không có gì.
"
Mẹ Đường càng trở nên sợ hãi.
Bà ta còn chưa kéo được Đường Tuế đi, sao