Đường Dao bật khóc, đôi mắt nhìn mẹ Đường tràn đầy thất vọng.
Sự dồn nén từ nhỏ đến giờ, cuối cùng cũng được trút ra.
"Dao Dao.
"
Mẹ Đường có chút bối rối, mọi việc trước giờ bà ta làm, đều là vì Đường Dao.
Tâng bốc Đường Tuế, để thúc đẩy Đường Dao trở nên tốt hơn.
Tại sao trong mắt Đường Dao, lại trở thành một cảnh tượng đó?
Mẹ Đường lảo đảo vài bước.
Vì ở đây trở nên ồn ào, nên ngày càng có nhiều người đến hóng chuyện.
Chỉ sau lát thôi, đã chật chội đến mức nước chảy không thông.
Mạnh Lý Lý thấy Đường Dao khóc như vậy, mà Đường Tuế bên kia vẫn là cái dáng vẻ không liên quan gì đến bản thân như cũ.
Cô ta lập tức tức giận, bước ra, đứng trước mặt Đường Tuế.
"Đường Tuế, cô làm cho Đường Dao buồn như vậy, cô không cảm thấy chút áy náy nào sao?"
Đường Tuế ngơ ngác ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo chợt lóe.
"Tại sao tôi phải cảm thấy áy náy?"
Giọng cô nhẹ nhàng, ngọt ngào đến tận ruột gan.
Người không thích cô vốn dĩ rất nhiều.
Kẻ đáng thương thì cũng thôi đi, thế nhưng một chút biết điều cũng không có.
Cộng thêm việc Đường Dao cứ khóc mãi.
Nên rất nhiều người không ưa Đường Tuế.
"Đường Tuế, cô có biết xấu hổ không? Đường Dao mới chính là đại tiểu thư, lại bị cô ức hiếp đến mức như vậy.
"
"Đúng đấy, nếu là tôi thì một ngày tôi cũng không chịu được.
"
"Đường Dao thật tốt tính!"
"Đường Tuế, cô mau xin lỗi Đường Dao đi.
"
Mạnh Lý Lý ngạo nghễ vươn tay đẩy Đường Tuế một cái, rồi nói: "Sau đó đừng về nhà họ Đường nữa, vì Dao Dao không muốn nhìn thấy cô chút nào.
"
Sau khi Đường Tuế nghe được lời này, càng cảm thấy cạn lời.
"Nếu Đường Dao không thích tôi thì có thể rời đi mà.
"
"Đây là nhà của tôi, sao tôi phải tránh.
"
Đường Dao nghe vậy, không kìm được nước mắt.
"Đường Tuế, con người cô sao có thể vô lý như vậy!"
"Mẹ… À, bác gái, bác có muốn giải thích với cô