"Mẹ! "
Đường Dao sợ hãi hét lên, nhanh chóng lao đến.
"Đường Tuế, mẹ cô đã trở nên thế này, cô còn định ầm ĩ sao?"
Cha Đường lúc này cũng vội vàng chạy tới, mắng thẳng vào mặt Đường Tuế.
“Đúng đó, Đường Tuế, tất cả đều là lỗi của tôi, cô để mẹ đi khám trước có được không!” Đường Dao khóc lóc: “Hôm nay còn là sinh nhật của mẹ, thế nhưng mọi chuyện lại trở nên như vầy.
”
Đường Dao cũng nhận ra có gì đó không ổn, cô ta cũng có thể nhìn ra mẹ cô ta là giả vờ ngất xỉu.
Vậy nên lúc này hợp sức với cha Đường gây khó dễ Đường Tuế.
Đợi một lúc sau, trời yên biển lặng rồi sẽ tự hỏi rõ ràng.
Bây giờ, tuyệt đối không để Đường Tuế nói ra.
Đường Tuế lạnh lùng liếc nhìn gia đình bọn họ, đúng là đồ đạo đức giả.
Cô gật đầu.
"Các người nói đúng.
"
Đường Tuế lập tức đi đến bên cạnh mẹ Đường, vươn tay nắm lấy cánh tay của bà ta, kéo bà ta lên.
"Chúng ta cùng nhau đưa mẹ đi bệnh viện nào.
"
Đường Dao lúc này mới thả lỏng.
Trong lòng bàn tay dường như có dòng điện, châm chích châm chích.
Cô nắm chặt lấy cánh tay mẹ Đường.
"Á!"
Mẹ Đường đột ngột giãy lên như bị điện giật, người cũng đột nhiên nhảy ra xa.
"Đường Tuế, mày dùng gì để giật điện tao?"
Mẹ Đường vô cùng tức giận, mặt đỏ bừng.
Đường Tuế vẻ mặt vô tội, xòe hai tay ra.
"Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy!"
Đường Tuế giả vờ tủi thân, nước mắt rơi lã chã.
"Con không làm gì cả.
"
Sau khi mẹ Đường bị điện giật, liền nói ra sự thật.
"Mày không làm à, cái thứ đáng chết này, bụng dạ toàn là những suy nghĩ xấu xa, từ lâu tao nhìn mày đã không thuận mắt rồi, mày thấy Dao Dao nhà tao muốn gả vào nhà họ Cố, mày cũng vội chạy tới, mày là cái thá gì?”
"Dao Dao nhà tao ưu tú như vậy, còn mày? Cùng lắm cũng chỉ là món đồ chơi.
"
Sau khi mẹ Đường mắng xong, lại nhổ một