Lời trước còn chưa thấm, nhưng nghe nhắc đến Lương thị và đứa nhỏ, Tạ Tri Hạnh sợ run lên.
Dù sao nàng cũng còn nhỏ, trước giờ Tạ Tam đều chơi với nàng, nàng đương nhiên tin tưởng Tạ Tam hơn, bây giờ ánh mắt nhìn về phía Ôn Ninh Xu đã mang theo mấy phần phòng bị, sắc mặt cũng theo đó mà hơi căng thẳng.
Mà Ngọc Bình và nhũ mẫu dù biết Tạ Loan nói những lời đó trước mặt Ôn Ninh Xu là vô cùng thất lễ, lại không dám hé răng nửa lời.
Tạ Loan nhìn Ninh Xu bằng ánh mắt khiêu khích.
Ninh Xu khẽ cong khóe môi, nàng ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang với Tạ Tri Hạnh, nàng chỉ duỗi ngón tay làm hành động ngoéo tay cách không khí mà vừa rồi chưa làm kịp.
Nàng lắc lắc ngón tay và nói: "Hạnh tỷ nhi, nhớ giao hẹn giữa chúng ta đó.
" Không giải thích, cũng không cần giải thích: "Nếu ngươi muốn tìm ta chơi, lúc nào cũng có thể, nếu ngươi không muốn đến cũng không sao, tùy ngươi nghĩ như thế nào thôi.
"Tạ Tri Hạnh ngạc nhiên nhìn Ninh Xu.
Nói xong, Ninh Xu đứng dậy, vuốt phẳng vạt áo, khẽ nói với Ngọc Bình: "Chúng ta đi thôi.
"Tạ Loan cau mày.
Ngọc Bình nhìn Tạ Loan cách mấy bước chân, nàng đột nhiên phát hiện, Ninh Xu vậy mà không để ý đến Tạ Loan, một tiếng chào hỏi cũng không nói, cứ như vậy mà xoay người bước đi.
Tất nhiên Ngọc Bình không dám bắt chước Ninh Xu, nàng vội vàng làm lễ với Tạ Loan rồi bước theo sau Ninh Xu.
Nhũ mẫu cũng mang theo Tạ Tri Hạnh cáo lui.
Tạ Loan nhìn chằm chằm vào bóng lưng Ninh Xu đang rời đi, từ từ híp mắt lại.
Nàng không vì bị xúc phạm mà xấu hổ rồi giận dữ, hay hoảng sợ sau khi bị vạch trần, nàng thà nói chuyện với một đứa trẻ bảy tuổi chứ không thèm nhìn về phía hắn dù chỉ một cái liếc mắt.
Rõ ràng trong mắt nàng, hắn còn không bằng một đứa trẻ.
Gã sai vặt Thanh Trúc giận dữ mắng mỏ: "Tam gia, Ôn Ninh Xu này đúng là không biết trời cao đất rộng, dám không để ý đến Tam gia, không dạy cho một bài học thì không được mà!"Tạ Loan cười gằn, liếc xéo hắn một cái: "Người muốn dạy nàng ta cái gì?"Thanh Trúc vò đầu bứt tai nghĩ ra một biện pháp ngu ngốc: "Không cho nàng ta tiếp tục chờ ở Hầu phủ nữa! Đuổi nàng ta ra ngoài, nô tài nhớ trước kia Lưu quản gia từng đuổi một nô tỳ nhỏ trộm đồ!"Bước chân Tạ Loan dừng lại: "Vậy thì dùng cách này đi.
"Thanh Trúc "A" một tiếng: “Thật sao?” Những ý tưởng trước kia của hắn luôn bị Tam gia nói quá ngu, chưa từng áp dụng cái nào, nói như vậy, đây là lần đầu tiên hắn được Tam gia công nhận!Không chờ Tạ Loan nói thêm cái gì, Thanh Trúc đã hứng chí bừng bừng: "Dạ, lát nữa ta sẽ cho người sắp xếp!"Tạ Loan siết chặt nắm tay.
Nàng còn chưa xứng để chính hắn nghĩ cách đuổi nàng đi.
Bên kia, Ngọc Bình đi theo phía sau Ninh Xu, hít sâu vài hơi mới nói: "Ôn cô nương, không phải ta đã nhắc cô nương rồi sao, không nên đối nghịch với Tam gia! Nếu Tam gia trả thù thì phải làm sao bây giờ?"Ninh Xu nói: "Không sao đâu, nếu hắn tức giận