Ồ, vậy tôi cho cô vinh dự được chơi đùa cùng tên ngốc đẹp trai cỡ nhỏ.Nghe đến đây, khuôn môi xinh đẹp của nữ nhân khẽ nhếch lên thành hình bán nguyệt.
Cô chầm chậm nâng cằm của nam nhân nọ lên, nói:
- Cảm ơn nhé, nhưng mà hình như tôi không cần.
Nói xong, còn chưa kịp để người kia phản ứng, Quân Dao đã vươn tay ra, mạnh mẽ đập một cái vào gáy của nam nhân, thành công đưa hắn ta vào cơn mê.
[ Kí chủ, cô làm vậy không sợ hắn ta sẽ ghi thù sao? ]
"Hắn, muốn ghi thù có lẽ cũng không được."
Quân Dao lật thân hình của Minh Viễn xuống giường.
Cô nâng bàn tay nhỏ lên, xoa nhẹ vào khuôn mặt điển trai của hắn, ánh mắt âm trầm không rõ ý vị.
Sáng hôm sau, khi Minh Viễn mơ hồ tỉnh dậy đã thấy xung quanh sáng trưng.
Hắn ta liếc nhìn đồng hồ, sau lại ôm đầu rít lên:
- Bảy giờ sáng rồi sao? Chết thật, cô ta đánh đau quá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cạch.".
Âm thanh mở cửa vừa vang lên, ánh mắt sắc lẹm của nam nhân đã chẳng còn thấy, người ta chỉ còn thấy duy nhất mấy giọt nước mắt lăn dài trên mặt Minh Viễn.
Hắn ôm đùi, ủy khuất nói:
- Chị xinh đẹp độc ác quá...!
Người vừa mở cửa là một nữ hầu, cô ta làm ở đây thoắt cái cũng đã năm năm.
Với quãng thời gian làm việc dài như vậy, cô ta sớm đã chán ngấy với cậu thiếu gia thần kinh bất ổn nhà họ Minh.
Nữ hầu lạnh nhạt nhìn vào nam nhân đang ủy khuất nọ, không nhanh không chậm nói:
- Xuống ăn sáng đi.
Dứt câu, nữ hầu quay người bước đi, bỏ lại một Minh Viễn nhếch môi cười.
Biệt thự tư gia nhà họ Minh rất rộng, khắp nơi dường như đều còn lưu lại không khí của buổi tiệc mừng.
Trên bàn ăn dài là bảy người ngồi yên lặng.
Quân Dao chán nản cầm dĩa lên cắt thịt ra thành từng miếng nhỏ rồi để vào bát của Minh Viễn.
Giây sau, đôi mắt xinh đẹp đã tìm thấy một thú vui mới.
Cô ngả người về sau, chậm rãi nói:
- Thứ cho tôi mới về làm dâu còn nhiều điều chưa hiểu.
Nhưng mà...!thế nào trên bàn ăn của người nhà họ Minh lại xuất hiện một cô gái lạ mặt thế kia?
Sau câu nói của cô, bàn ăn ngay lập tức trở về trạng thái căng thẳng.
Minh lão gia - Minh Hiên Hành không nói gì, ông chỉ nghiêm nghị khoanh tay lại nhìn Quân Dao.
Ngược lại với sự điềm tĩnh của Minh gia chủ, đại thiếu gia Minh Thành lại nổi nóng:
- Em dâu, em mới về đây không biết gì thì đừng nên nói! Cô gái này là hầu nữ ở đây, không phải người lạ!
Một lời của anh ta vừa lọt vào tai cô đã khiến Quân Dao vô cùng vui vẻ.
Nữ nhân mân mê chiếc nhẫn cưới nơi ngón áp út, thích thú:
- Ồ, ra là hầu nữ.
Nhưng mà, liệu anh chồng có nghĩ tới cho một nữ hầu thấp kém ngồi đây là hạ thấp đi sự tôn nghiêm của tất cả chúng ta không?
Ngay lập tức, Minh Thành phản bác lại:
- Em đừng có mà ăn nói