Lấy bông ngâm vào thuốc rồi lại chầm chậm lau nhẹ lên vết tím bầm rỉ máu ở lưng của Lăng Lãnh, mọi động tác của cô đều vô cùng nhẹ nhàng, giống như lo sợ người phía trước sẽ bị đau.
Miếng bông mềm thấm thuốc mát lạnh như xoa dịu đi cái cảm giác đau đớn. Hắn thả lỏng người, an tâm nhắm mắt mặc cho người kia xử lí vết thương.
Không gian rơi vào im lặng, chỉ còn nghe được tiếng thở đều đều của một nam một nữ. Vì căng thẳng mà ngụm khí Quân Dao thở ra có phần nóng bỏng. Chúng trực tiếp phả lên hõm cổ của hắn.
Lăng Lãnh rùng mình, nhanh chóng ổn định lại bản thân nhưng mấy hơi thở kia vẫn đều đặn phả lên vành tai có phần hơi đỏ của hắn. Một vì sợi tóc nâu mềm mại thơm mùi lavender đặc trung của cô cọ lên gò má hắn, thành công đem sợi dây lí trí cuối cùng của hắn cắt làm đôi.
Lăng Lãnh quay người lại, đè cô xuống dưới thân mình, thâm tình ngắm nhìn người con gái trước mắt.
Năm năm rồi. Năm năm, khoảng thời gian không dài cũng không ngắn nhưng lại đủ để hắn nhận ra tình cảm của mình đối với cô đã không còn đơn thuần là cái "thích" của tuổi mười bảy. Nó là yêu, yêu là khắc cốt ghi tâm.
Suốt năm năm khổ cực gây dựng sự nghiệp bên Mĩ, hắn chưa phút giây nào ngừng nhớ tới cô. Chưa từng ngưng nghĩ tới cô bạn đanh đá lại vô liêm sỉ.
Lăng Lãnh không kìm được nỗi nhớ nhung cùng sự yêu chiều mà vươn tay ra chạm nhẹ vào gương mặt của thiếu nữ. Cảm nhận được hơi âm trong bàn tay, hắn mới trú bỏ đi được tảng đá trong lòng.
Cô đến bây giờ vẫn chưa từng quen ai nhưng ong bướm xung quanh lại quá nhiều. Hắn phải hành động ngay nếu không muốn mất vợ.
Hắn cúi xuống, toan cúi xuống bên bờ môi mềm liền bị một lực lớn cản lại, trực tiếp ngã nhào xuống đất.
Phần hông cảm thấy đau nhức tột cùng, vết thương ở bả vai cũng vì thế mà rách miệng, càng thêm nghiêm trọng.
Lăng Lãnh co người lại một góc, hốc mắt đỏ ửng lên, giọng nói nấc nghẹn lại có chút khàn khàn. Thật không khỏi khiến cho người khác muốn vỗ về.
Nhưng đấy là người khác. Quân Dao từ lây đã miễn nhiễm với mấy kiểu ăn vạ không chút tiết tháo này. Cô ngồi dậy, đi thẳng ra cửa rời khỏi căn biệt thự.
Hắn cứ thu mình cúi gằm mặt xuống giả vờ khóc nhưng tuyệt nhiên lại không nghe thấy bất kì động tĩnh gì. Trong lòng bỗng trào dâng cảm giác không đúng lắm.
Lăng Lãnh dứt khoát ngẩng đầu lên liền thấy căn phòng trống trơ. Ngoài hắn và một đống dụng cụ y tế được vứt bừa bộn ra thì hoàn toàn không có một ai.
Hăn tức tốc mặc tạm một chiếc áo sơ mi mỏng lên người rồi đuổi theo cô.
Trên đường phố đông đúc, Quân Dao một tay cầm thẻ một tay cần túi hiệu thong thả bước đi. Cô chính là yêu thích cái cảm giác tiêu tiền như nước này.
- Vợ ơi.
Bước đi của cô khựng lại trong chốc lát.
Quân Dao quay người lại liền thấy Lăng Lãnh đáng thương, rụt rè bước từng bước đến trước mặt cô.
Áo sơ mi mỏng mặc vội vì chạy bộ mà trở nên xốc xệch xệ xuống, lôi ra bờ vai trắng ngần và phần xương quai xanh xinh đẹp.
Con mẹ nó thế này cũng quá lac câu nhân!
- Anh đến đây làm gì?
Quân Dao nghiêm mặt nhìn người đàn ông phía trước, khoanh tay bày ra bộ dáng