Tên kia quay ra nhìn chằm chằm chằm vào hai nữ nhân trước mắt. Hùng hổ tiến đến quát to.
- Chúng mày không có mắt hay sao ? Muốn ăn đòn ?
Tiêu San cũng biết bản thân mình có lỗi nên cứ liên tục cúi người xuống một góc bốn mươi lăm độ, ríu rít xin lỗi mãi.
Tên cao to kia không rõ vì sao mà Tiêu San càng xin lỗi, hắn càng quá đáng. Sự việc rất nhanh đã thu hút rất nhiều sự chú ý. Tất cả những ai bây giờ ở công viên phần lớn đều đứng xung quanh bàn tán, chỉ trích tên bặm trợn kia nhỏ nhen.
Tên côn đồ thấy sự việc không theo ý mình liền sinh ra cáu bẳn, đưa tay lên toan giáng xuống Tiêu San một cú tát.
Nhanh như cắt, chỉ thấy nữ nhân kia bắt lấy cánh tay hắn, thân thủ nhanh nhẹn bẻ ngược ra sau, trực tiếp đè hắn xuống nền bê tông rắn chắc.
Tiêu San ngạo nghễ đứng dáng " đạp đầu quân thù ". Đừng nghĩ bây giờ cô vẫn là con bé yếu đuối ngu ngốc hồi nào. Sau sự việc khủng bố kia, bố mẹ Tiêu và cả Tiêu San đều dốc sức tập luyện. Hơn nữa, bây giờ cô bé còn đang là giáo quan thực tập của học viện quân sự đứng đầu thành phố A. Bắt tội phạm truy nã toàn cầu cô bé còn làm được, huống chi tránh một cái tát nhỉ nhoi.
Mấy tên đi cùng tên bặm trợn kia thấy đồng đội bị chiếm mất thế thượng phong liền hùng hổ xắn tay áo lên, vừa chạy đến vừa hét lớn.
- Lão Bạch!
Tiêu San " nhẹ nhàng đạp " Lão Bạch lăn qua một bên, thoăn thoắt nhảy nhót một hồi, bọn côn đồ kia liền đổ rạp xuống.
Xong xuôi, cô bé phủi phủi tay, vểnh mũi nghe những lời khen không ngớt của người qua đường.
Lão Bạch tưởng đã ngất xỉu kia chồm đứng dậy , với lấy một hòn đá to ven đường, nhắm một vòng chuẩn xác rồi ném đến bên Quân Dao.
[ Kí chủ, tiểu nhân chơi trò đánh lén ]
" Ờ, kệ đi. "
Quân Dao đáp lại một cách rất tự nhiên, hoàn toàn xem an nguy của mình là chuyện con muỗi.
[...] Kí chủ ! Đầu óc cô chính là không bình thường.
Quân Dao vẫn đứng đấy, quay lưng lại với viên đá đang bay tới, nhàn nhạt không thèm để tâm.
Rất lâu sau vẫn không có cảm giác đâu đớn truyền tới, Quân Dao chỉ cong môi lên một nụ cười nhẹ.
Đến rồi!
Lăng Lãnh lúc bấy giờ vốn là đang từ sân bay trở về biệt thự, đi ngang qua công viên thấy mọi người tụ tập đông đúc nên mới tò mò xuống xem, ai ngờ bắt gặp cảnh này.
Lúc viên đá bay đến, hắn nhanh chóng lấy thân mình chắn cho Quân Dao.
Cô quay người, đối diện với cô bây giờ là thân ảnh vững chắc của Lăng Lãnh, hắn nhìn cô nở một nụ cười có phần hơi ... lưu manh.
- Tôi về rồi.
Nói xong, hắn nhanh tay kéo cô đi thẳng ra xe của mình, đống cửa đi khỏi.
Tiêu San sau khi thấy ồn ào liền quay qua , bắt gặp một màn trước mắt liền cáu giận, phi thẳng đôi