Trời về đêm ngày càng lạnh buốt. Sương giá theo từng đợt phả thẳng vào cơ thể cô gái nhỏ.
Bữa tiệc đã tàn, ai cũng đã trở về phòng của mình, chỉ riêng Quân Dao vẫn đứng đó, cô tựa người vào lan can, ngắm nhìn bầu trời đầy sao rực rỡ.
Cô chỉ còn sống được nhiều nhất gần ba tháng.
Thở hắt một tiếng, cô gái quay người lại trở vào phía trong liền va phải một bức tường thịt vững chắc. Hương bạc hà thơm mát xộc vào khoang mũi khiến cô có chút tê dại.
Nữ nhân ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào nam nhân, cất giọng nhẹ nhàng.
- Đêm rồi anh ra đây làm gì ?
- Ngắm cảnh.
Vu Tử Ân chỉ nhàn nhạt nói, ánh mắt sâu thẳm không hướng đến bầu trời đêm mà lại đặt lên mình cô gái nhỏ.
Hắn không hiểu sao lại cởi áo khoác ngoài của bản thân ra, từng động tác đều rất ân cần mà khoác lên cơ thể của nữ nhân phía trước.
Hắn luôn không hiểu nổi. Ngay từ lúc mới gặp, cô gái này đã cho hắn cảm giác rất quen thuộc. Bất quá ... hắn lại cảm thấy rất ưng ý cảm giác ấy.
Cả hai ngồi xuống bên cạnh nhau, không một ai mở miệng nói gì. Từ đầu đến giờ vãn chỉ nhìn chằm chằm lên bầu trời rộng lớn.
- Cô có tâm sự gì sao ?
Vu Tử Ân đột nhiên nghiêng đầu nhìn vào nữ nhân bên cạnh, âm giọng cất lên tuy vẫn trầm thấp nhưng lại ẩn phía trong là sự quan tâm.
Quân Dao giật mình rồi lại cười nhẹ, cô gái không nhìn lại nam nhân, chỉ mở miệng trả lời thật lòng.
- Có lẽ vậy.
- Nếu được, cô có thể tâm sự với tôi.
- Tôi chỉ thắc mắc, nếu thời gian sống chỉ còn vài tháng ngắn ngủi, con người ta sẽ làm những gì ?
Cô bây giờ mới quay lại nhìn Vu Tử Ân, trong mắt đầy những cảm xúc tiêu cực hỗn loạn.
Hắn thực không nghĩ cô gái nhỏ sẽ nói lời này nên nhất thời không kịp phản ứng, chỉ biết ngồi trơ ra, lâu sau mới cất tiếng.
- Sao cô hỏi vậy ?
- Chỉ là thắc mắc.
- Tốt nhất nên là vậy.
Vu Tử Ân nói xong liền trở về im lặng. Hoàn toàn không chút biểu hiện muốn trả lời câu hỏi của nữ nhân.
Không gian rơi vào khí thế căng thẳng.
Quân Dao thấy tình hình có vẻ không ổn liền lên tiếng giải vây cho cả hai.
- Anh cũng có tâm sự đúng không ?
- Cô muốn nghe ?
- Nếu anh kể.
Nữ nhân nhàn nhạt gật đầu rồi cất giọng mềm mại.
Lúc lâu sau, nam nhân kia mới cất tiếng.
- Cô thấy tôi thảm hại không ? Đến gia đình của mình cũng không bảo vệ nổi. Bọn họ đã bị đám quái vật kia cắn nuốt ngay trước mắt tôi. Bạn thân của tôi cũng vì bảo vệ tôi mà chết không toàn xác.
Nữ nhân không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe tâm sự của nam nhân, đáy mắt chỉ lộ ra một chút xót xa.
- Cô biết không ? Đám dơ bẩn đấy chính là nguồn động lực để tôi sống tiếp. Tôi nhất định sẽ dùng chính tay