Một vấn đề này mà mấy tháng rồi các ngươi còn chưa nghĩ ra cách khắc phục? Bên dưới vẫn im thin thít. Không phải do bọn họ ngu ngốc không biết giải quyết, mà chính là bọn họ chưa nghĩ ra cách giải.
Phía Nam của Tây Hạ quốc có một ngôi làng đang chịu nạn đói hoành hành, lương thảo do bên hoàng cung cung cấp thực chất vốn không đủ dùng.
Nạn đói kết hợp với các loại bệnh phong hàn do tiết trời chuyển lạnh dẫn tới tình cảnh nguy kịch cho cả làng.
Mà nguyên nhân lại không có gì sâu xa, đơn giản là do thiếu nước, mùa màng vì thế mà thất thu, nhân dân lầm than cực khổ.
Sau khi biết tin, triều đình đã tập hợp các tinh anh quan thần lại bàn kế sách, qua đã hơn hai tháng trời dài đằng đẵng, kết quả thu được vẫn là bằng không.
Cả căn phòng rơi vào trạng thái im lặng, cơ hồ tựa như có thể nghe được tiếng muỗi vo ve đập cánh.
"Uỳnh"
Cánh cửa phủ bị lực tác động mạnh mẽ không chịu nổ mà đổ sập xuống, kéo theo đó là cả một nữ nhân bạch y.
Sự việc vừa rồi diễn ra vỏn vẹn vài giây, gây bao bất ngờ cho các vị quan thần, binh linh, Tinh Manh và cả Tề Minh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong đống đổ nát của bức cửa gỗ gãy vụn, bóng hình nữ tử chật vật đứng lên, trên người toàn là bụi bẩn. Cô ho sặc sụa vài cái rồi vuốt ngực tịnh tâm. Lúc sau mới giật mình phát hiện ra sự khác thường. Cô ngẩng mặt lên nhìn vào bên trong sảnh, mỉm cười gượng gạo khua khua tay.
- Chiều tối vui vẻ ha ha.
Tề Minh nhíu mày nhìn chằm chằm vào cô hồi lâu khiến cô cũng căng người thót tim.
Lúc sau, hắn mới đứng dậy rời khỏi ngai vàng, từ từ tiến đến đỡ cô ra khỏi đống vụn cửa, động tác cũng rất nhẹ nhàng phủi đi vết bụi gỗ cho cô. Xong xuôi, hắn mới khó hiểu cất lời.
- Nàng đến đây làm gì ? Bây giờ đáng lẽ ra đang nên nghỉ ngơi.
Quân Dao ngay lập tức giật mình, không lẽ nói
với hắn cô đi chơi rồi cuối cùng bị lạc ?
Hít một hơi thật sâu diều chính tâm trạng, cô khẽ nhún người lên, thì thầm vào tay nam nhân nọ.
- Ta có cách giải quyết.
Nam nhân nghe xong liền ngạc nhiên rồi mỉm cười đầy thích thú. Hắn đỡ lấy eo cô, nhẹ nhàng nắm tay cô đưa lên bên ngai vàng.
- Lên đó rồi nói.
Bị một màn hường phấn này đập vào mắt, các vị quan thần không bày ra bộ dáng khinh bỉ muốn đạp tường mà lại là biểu cảm khó tin đến đáng ngờ.
Không biết lời đồn đại bên ngoài cung ra sao, chỉ biết trong triều đình, tin đồn Vương Hậu và Vương Thượng tình cảm nhạt nhoà, gần như không quan tâm đến nhau, mỗi người một đường mà sống. Nay lại xuất hiện một đoạn hành động tình tứ như này, đừng nói đến ngạc nhiên, từ đó bây giờ không đủ để nói về cảm xúc của họ.
Tề Minh rất ôn nhu đưa cô lên bậc thang cao, sau lại nhẹ nhàng để cô ngồi vào ghế vinh quang, mình thì rất bình thản mà đứng cạnh. Trong cái ánh sáng vàng chói lộng lẫy của ngôi vị, bóng hình một hắc một bạch dù đối lập mà lại hài hoà đến lạ.
Các quan thần bên dưới nhìn xong không có biểu tình gì nhiều nhưng trong lòng đã nổi lên bão táp.
Lần đầu tiên, Vương Thượng bỏ dở buổi triều vì một nữ nhân. Lần đầu tiên, Vương Thượng để cho một nữ nhân ngồi vào ghế của mình. Lần đầu tiên, Vương Thượng hạ mình đứng cạnh một nữ nhân, mặc kệ bản thân giống hệt như một người hầu cận.
Tề Minh không quan tâm đến phản ứng cùng suy nghĩ của đám người bên dưới. Hắn chỉ ho khan một cái rồi cất lên âm giọng lạnh buốt.
- Nàng nói nàng có cách. Ngậm mõm lại nghe nàng nói đi.