Từ buổi triều đó đến nay cũng đã trôi qua một tháng, quá trình thi công đê đã hoàn thành, thần dân cả nước đều vô cùng vui mừng, tổ chức hẳn một ngày lễ tạ ơn.
Suốt một tháng đấy, Quân Dao chỉ ở trong phủ ăn ngủ rồi lại ngủ ăn. Đến đêm chán quá lại đi bày trò doạ ma Lộc Tuyết. Chính vào thời khắc ấy, tin đồn triều đình có vong được lan truyền rộng rãi.
Mà cái "vong" thực sự bây giờ lại đang nằm ăn điểm tâm rất vui vẻ.
"Rầm"
Cánh cửa phủ mở tung mạnh mẽ. Một đoàn nha hoàn dẫn đầu là Tiểu Hân xông vào.
- Vương Hậu, mau chuẩn bị!
Tiểu Hân vừa nói vừa phi đến kéo cô đến bên bàn trang điểm. Tay nhỏ của cô bé bận bịu vẽ vẽ tô tô trên khuôn mặt của nữ nhân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng mấy chốc, mặt nhỏ mềm mại đã trở nên vô cùng sắc sảo, kiều diễm động lòng người.
Quân Dao có chút bàng hoàng, cô bần thần một lát rồi mới sực kêu lên.
- Hân Hân, em đang làm gì vậy ?
- Vương Hậu, người mau chuẩn bị, tối nay người nhất định phải tham gia yến tiệc ăn mừng hoàn thành công trình đắp đê.
Tiểu nha hoàn vội vội vàng vang cất tiếng nhưng tay vẫn thoăn thoắt ghim lên phần tóc mềm hàng loạt những trâm cài lộng lẫy.
Quân Dao bị ghim tới cả đều thấy nặng trĩu, một bên đầu như muốn đổ nhào xuống. Cô đưa tay lên giữ phần tóc nặng trịch lại, nhíu mày nhìn đoàn người đang tấp nập trong phủ.
- Ta không đi được không ?
- Không được!
Cả mấy chục con mắt đều nhìn vào cô với ánh mắt bắn ra tia điện, âm giọng của gần hai mươi người cứ vậy đập mạnh vào màng nhĩ của Quân Dao khiến cô choáng váng. Cuối cùng đành cam chịu mặc lên mình bộ y phục đỏ rực nặng trĩu.
Một canh giờ trôi qua, Quân Dao bước ra từ biệt phủ với bộ dạng khác hoàn toàn. Không phải dáng vẻ thanh lịch như lúc đầu, cũng không phải bộ dáng nghịch ngợm hậu mất kí ức.
Toàn thân nữ nhân đều toả ra uy áp bức người, sang trọng và quyền quý. Chính là theo kiểu chế độ "đầu đội trời chân đạp đất".
Đại cung hôm nay đông vui tấp nập, hàng nghìn các giai nhân lộng lẫy đến từ hậu cung của Vương Thượng đều rất say mê lấy lòng Thái Hậu và Quận Chúa.
- Vương Hậu nương nương giá đáo!
Âm giọng dài dài thập phần lả lướt của Vân công công vang lên. Ngay tức khắc, hàng loạt các phi tần cùng quan danh các chức quỳ rạp xuống, đồng loạt hô to.
- Vương Hậu nương nương giá đáo!
Trong âm thanh trịnh đầy tôn quý và ánh sáng hào quang rực rỡ, Quân Dao uy nghiêm sải bước đến vị trí ghế trống bên cạnh ngai vàng, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Cô vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, từ bên ngoài lại truyền đến tiếng cáo.
- Vũ nữ Lộc Tuyết đến!
Mọi người trong sảnh dừng mọi hoạt động lại ngước về phía cửa.
Một thân ảnh mềm mại dần xuất hiện. Lộc Tuyết mặc lên mình một bộ đồ vũ nữ khá lộ da lộ thịt, phần tóc bông