Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Translator: 2508_Giao Giao
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
“Quả thật có chút chuyện muốn nói với con, con hãy đi theo ba đến phòng sách.”
Nguyễn Hào nói xong lập tức xoay người. Ngay lúc đó, một giọng nữ vang lên truyền vào tai của Nguyễn Tiểu Ly và Nguyễn Hào.
“Hai người sẽ không phiền nếu có thêm một người nữa chứ.”
Xuất hiện ở trước mặt Nguyễn Tiểu Ly chính là mẹ ruột của thân thể này, Tề Như Lam.
“Mẹ, mẹ đã về.” Từ lúc nhìn thấy Tề Như Lam, vẻ mặt của Nguyễn Tiểu Ly cũng dịu xuống so với khi vừa rồi đối mặt với Nguyễn Hào.
Tuy rằng từ sau khi cô tiếp nhận thân thể này, vì Nguyễn Mộ Mộ nên thời gian Tề Như Lam ở Nguyễn gia không nhiều lắm, nhưng không thể phủ nhận một điều là bà ấy thật lòng thương yêu Nguyễn Tiểu Ly. Tình thương ấy còn sâu dày hơn của Nguyễn Hào, người luôn đặt lợi ích lên hàng đầu rất nhiều.
“Xảy ra chuyện lớn như vậy tất nhiên mẹ phải trở về, nếu không con gái của mẹ phải chịu ấm ức thì sao.” Tề Như Lam nói tới đây, không nhịn được mà đưa tay xoa đầu Nguyễn Tiểu Ly.
Nguyễn Tiểu Ly cảm giác trên đầu bị chạm đến, bất giác nhíu mày, trong lòng có vài phần kháng cự nhưng cũng không tránh đi.
Nguyễn Hào nghe Tề Như Lam nói vậy thì không tránh khỏi xấu hổ.
“Bà nói gì vậy? Tiểu Ly là con gái của tôi, sao tôi có thể để con bé chịu thiệt thòi chứ?”
Tề Như Lam lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Nguyễn Hào: “Làm sao không? Tiểu công chúa duy nhất của nhà họ Nguyễn lại vô duyên vô cớ có thêm một người chị em lai lịch không rõ, vậy chưa đủ thiệt thòi sao?”
Nguyễn Hào đang chuẩn bị nói gì đó thì đột nhiên nhìn thấy Nguyễn Mộ Mộ đang lo lắng thấp thỏm trốn trên cầu thang và ló đầu ra nhìn. Ông vô thức khẽ nhíu mày.
“Được rồi, có chuyện gì thì chúng ta đến phòng sách rồi nói, ở đây ồn ào sao coi được.”
Nguyễn Hào nói xong rồi nhanh chóng dẫn đầu đi đến phòng sách.
Tề Như Lam nhìn Nguyễn Tiểu Ly, ôn tồn nói: “Tiểu Ly yên tâm, cho dù xảy ra chuyện gì thì mẹ tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương con.”
Tề Như Lam nói xong lời này mới cùng Nguyễn Tiểu Ly đi vào phòng sách.
Có vẻ trên đoạn đường vừa rồi Nguyễn Hào đã chuẩn bị tốt tâm lý nên sau khi vào phòng sách, ông không tiếp tục nói những lời giả nhân giả nghĩa nữa mà trực tiếp đi vào chủ đề chính.
“Tiểu Ly, con hẳn cũng đã nghe rõ lời nói lúc sáng của ba rồi. Bây giờ nhà họ Lệ muốn liên hôn với nhà chúng ta và muốn cưới con. Con cảm thấy chuyện này như thế nào?”
Nguyễn Hào vừa dứt lời, Tề Như Lam ở bên cạnh đã trực tiếp đứng lên kéo Nguyễn Tiểu Ly ra sau lưng mình, ngước mắt lên chống lại ánh mắt của Nguyễn Hào.
“Không được! Chuyện này tôi không đồng ý.”
Nguyễn Hào nhíu mày: “Nhưng đó là nhà họ Lệ. Bà cũng biết nhà họ Lệ thế nào rồi đó. Nếu bọn họ đã quyết định nhất nhất muốn cưới thì chúng ta hoàn toàn không thể từ chối.”
“Ông cho rằng bây giờ là xã hội cũ sao? Dù cho bọn họ muốn cưới nhưng chỉ cần tôi không đồng ý thì bọn họ sẽ không có cách nào.”
“Chuyện này là do ông cụ của nhà họ Lệ định ra, cũng là di nguyện của ông ấy. Chính Lệ Thâm Bạch gọi đến nói với tôi chuyện này, chứng minh bọn họ đã quyết định, không phải bà cứ nói không thì sẽ là không.”
“Tôi không quan tâm là chủ ý của ai, nguyện vọng của người nào. Tôi tuyệt đối không cho phép Tiểu Ly của tôi gả cho một người đàn ông vừa già vừa què như vậy.”
Tề Như Lam càng nói càng tức giận, bà ngẩng phắt đầu nhìn Nguyễn Hào: “Tôi cho con gái riêng của ông vào cửa đã xem như là độ lượng rồi. Lúc này ông còn đẩy đứa con gái mình chăm từ bé đến lớn vào hố lửa sao? Nếu ông dám làm như vậy thì cho dù lưỡng bại câu thương tôi cũng nhất định sẽ mang Tiểu Ly rời khỏi cái nhà này. Ai thích gả thì cứ gả!”
Nguyễn Tiểu Ly nhìn bộ dáng bao che cho con của Tề Như Lam lúc này và nghe lời nói chém đinh chặt sắt của bà thì cũng biết với tính tình Tề Như Lam quả thật có thể làm ra được chuyện như vậy. Cô bất giác cong khóe miệng.
Trong khoảnh khắc, Nguyễn Hào cảm thấy có hơi xấu hổ. Sau đó, sắc mặt của ông trầm xuống, “Bà nói gì vậy? Tiểu Ly là đứa con gái tôi nuôi từ nhỏ đến lớn, sao tôi có thể nhẫn tâm đẩy nó vào hố lửa chứ? Chỉ là chúng ta phải nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn, nếu không sẽ dễ dàng kết thù. Chẳng phải vì thế nên tôi