Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nghe vậy, Nguyễn Tiểu Ly mỉm cười: “Cô không thể có vết nhơ? Vậy người khác thì đáng bị cô hắt nước bẩn sao?”
Hiện tại cô mới chỉ bị người dân tẩy chay một tháng, nhưng trong cốt truyện thì nửa đời sau của nguyên chủ đã bị hủy hoại hoàn toàn. Chỉ vì vài lời của Quách Tiểu Tuệ mà dẫn đến kết cục bi thảm của nguyên chủ.
Thật ra nguyên chủ không được xem là một nhân vật phản diện gì, cô ấy chỉ là một vai phụ nhỏ, nhưng cái kết của cô ấy thì lại thảm đến nỗi không nỡ nhìn.
Quách Tiểu Tuệ liên tục khóc lóc xin tha nhưng Nguyễn Tiểu Ly vẫn nhất quyết đưa cô ta đến đồn công an.
Tội danh vu khống người khác thật ra là không lớn cũng không nhỏ, nhưng lần này Quách Tiểu Tuệ sẽ không thể thoát khỏi số phận bị giam giữ vài ngày.
Đích thân đại đội trưởng và một số cán bộ trong thôn đã trói Quách Tiểu Tuệ lại rồi đưa cô ta đến đồn công ở trên thị trấn. Cuối cùng, Quách Tiểu Tuệ bị phê bình giáo dục và bị giam mười lăm ngày.
Giam giữ mười lăm ngày không phải là một hình phạt nặng, nhưng ở thời đại này, chỉ cần một người bị vào đồn công an và bị lập biên bản thì đó sẽ là vết nhơ suốt cả cuộc đời.
Một khi có vết nhơ như vậy thì sẽ bị người khác coi thường, sau này khi tìm việc làm thì cũng sẽ khó khăn hơn bình thường.
Ký túc xá của nữ thanh niên trí thức.
Quách Tiểu Tuệ bị tạm giam, bây giờ trong phòng chỉ còn lại Trình Hi và Nguyễn Tiểu Ly ở. Buổi tối hai người mở quạt điện lên dùng rất mát mẻ và thích chí.
Nguyễn Tiểu Ly còn pha đường vào nước để làm kem ăn. Trong một ngày nắng nóng, có một que kem cầm trên tay thì thật sự là thỏa mãn đến mức không thể thỏa mãn hơn.
Cô làm rất nhiều kem đá đưa cho Trình Hi và Thiết Đản ăn.
Lúc đi làm cô cũng đưa cho Chu Phụ Cốc một cây. Chu Phụ Cốc bắt đầu cảm thấy ngại ngùng và xấu hổ khi nhận đồ ăn cô cho.
“Cho cậu ăn thì cậu cứ ăn, coi như lời cảm ơn của tôi.”
“Cảm ơn?”
Nguyễn Tiểu Ly cắn một miếng kem rồi nói: “Ừm, khi tất cả mọi người đều tin lời Quách Tiểu Tuệ mà xa lánh tôi, cậu là người duy nhất trong thôn nói chuyện với tôi và còn tin tưởng tôi. Tôi rất cảm ơn cậu.”
Nhiệm vụ phản diện đã xong, Nguyễn Tiểu Ly không còn cần phải cố tình nói chuyện với Chu Phụ Cốc bằng giọng điệu kiêu ngạo nữa. Bây giờ cô có thể làm theo ý mình, ai đối xử tốt với cô thì cô đều nhớ kỹ.
Chu Phụ Cốc nhận lấy que kem: “Không cần cảm ơn.”
Không cần cảm ơn, bởi vì tất cả đều là do hắn tự nguyện. Nếu những tin đồn đó là sự thật đi chăng nữa thì hắn vẫn sẽ đứng về phía cô như vậy, không vì lý do gì cả, chỉ vì đó là cô mà thôi.
Những tháng ngày vui vẻ luôn qua nhanh. Mười lăm ngày ngắn ngủi cứ thế trôi qua, Quách Tiểu Tuệ ra khỏi đồn công an, cả người gầy đi một vòng. Từ khi trở lại, cô ta cứ cúi gằm đầu xuống, không còn mồm mép tép nhảy như trước kia nữa.
Lúc đầu, những người trong thôn còn nhìn cô ta với ánh mắt khác biệt, chỉ chỉ trỏ trỏ, đến cuối cùng bọn họ không thèm quan tâm đến Quách Tiểu Tuệ nữa và bắt đầu xa lánh cô ta.
Nguyễn Tiểu Ly đứng ngoài quan sát mọi chuyện.
Trong phòng, Quách Tiểu Tuệ ngồi im lặng một mình, Trình Hi đang xếp quần áo, Nguyễn Tiểu Ly đi vào: “Đến giờ rồi, chắc nhà ăn đã phát cơm chiều.”
Trình Hi ngẩng đầu hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Nguyễn Tiểu Ly liếc nhìn đồng hồ: “Năm giờ rưỡi.”
“Vậy đi thôi, đi ăn cơm. Ba giờ chiều nay bụng tôi đã bắt đầu réo lên rồi.” Trình Hi mỉm cười kéo Nguyễn Tiểu Ly đi.
Nguyễn Tiểu Ly liếc mắt nhìn Quách Tiểu Tuệ vẫn đang ngồi ngẩn người trên giường, lạnh nhạt nhắc nhở: “Quách Tiểu Tuệ, năm giờ rưỡi, nhà ăn ăn cơm.”
Nói xong, Nguyễn Tiểu Ly mặc kệ Quách Tiểu Tuệ phản ứng thế nào đã rời đi cùng Trình Hi.
Quách Tiểu Tuệ cúi đầu, hai mắt đỏ hoe.
Đây là lần đầu tiên trong một tháng qua có người chủ động nói chuyện với mình…
Hai nữ thanh niên trí thức đang đi trên bờ ruộng, Trình Hi hỏi: “Cô vừa mới kêu Quách Tiểu Tuệ đi ăn cơm, cô không ghét cô ta nói lung tung vu oan cô sao?”
“Ghét.”
Ghét là ghét, cô cũng không muốn nói chuyện với Quách Tiểu Tuệ, nhưng cô sẽ không