Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nguyễn Tiểu Ly mở gói giấy dầu ra trước mặt hắn, bánh hạt dẻ mềm mụp bên trong lập tức lộ ra.
Bánh hạt dẻ mới ra lò chiều nay vừa nhìn đã biết là rất thơm ngon. Nguyễn Tiểu Ly xé một miếng vừa ăn rồi cho vào miệng: “Ừm, ăn rất ngon.”
Nghe lời khen của cô, Chu Phụ Cốc thở phào nhẹ nhõm: “Thích là được rồi, lần sau tôi mang thêm cho cô.”
Nguyễn Tiểu Ly khẽ gật đầu rồi kề sát người lại một chút: “Nói đi, túi bánh này bao nhiêu tiền?”
“Không bao nhiêu đâu.”
“Nói thật.”
Chu Phụ Cốc được sắp xếp lên thị trấn học tập, chỉ buổi trưa mới có thời gian đến mấy quán ăn để làm việc lặt vặt. Tiền kiếm được từ mấy việc vặt đó rất bèo bọt, thế mà ngày nào hắn cũng mua đồ ăn về cho cô…
Mặt Chu Phụ Cốc không đổi sắc: “Một hào.”
“Đừng mua nữa, ngày nào cũng ăn bánh ngọt ngán lắm.”
Đừng mua nữa, Nguyễn Tiểu Ly không chịu nổi sự ân cần gần đây của Chu Phụ Cốc đối với cô.
Người đàn ông này đối xử với cô quá tốt, đường tình duyên giữa nam nữ chính của thế giới này rõ ràng là không bắt đầu được.
Chu Phụ Cốc đang theo đuổi cô, nhưng Nguyễn Tiểu Ly không muốn cậu ta làm quá nhiều điều cho mình, cô không thể chịu đựng nổi sự ân cần đó.
Nguyễn Tiểu Ly nhận thấy cô đối xử với Chu Phụ Cốc rất bình thường, cũng chẳng tốt bao nhiêu nhưng cậu ta lại đối xử với cô quá tốt, chuyện này làm cho Nguyễn Tiểu Ly bối rối và không biết làm sao. Thậm chí cô còn nghi ngờ, tự hỏi mình có gì xứng đáng để cậu ta đối xử tốt với mình như vậy.
Tiểu Ác: “Đừng coi nhẹ bản thân.”
Mỗi người đều có điểm tốt chẳng qua chính họ không tự nhận ra mà thôi, những người kia thích cô vì họ nhìn thấy được mặt tốt của cô.
Nguyễn Tiểu Ly bảo Chu Phụ Cốc đừng mua bánh ngọt nữa, trong con ngươi đen nhánh như mực của Chu Phụ Cốc ánh lên chút mất mát.
Hắn sẽ kiếm nhiều tiền hơn, sẽ dốc hết tất cả để đổi xử tốt với cô.
Trình Hi thấy hai người đã nói chuyện xong thì xen vào: “Anh Chu, đại đội trưởng đã sắp xếp cho anh đến thị trấn học cách trồng cây ăn quả, đây là một cơ hội rất tốt nha. Tôi tin sau này anh Chu sẽ giúp thôn làng chúng ta phát triển lên.”
Cả thôn chỉ có một mình hắn được cử đi lên thị trấn học, từ đó có thể thấy được đại đội trưởng rất trọng dụng Chu Phụ Cốc.
Chu Phụ Cốc gật đầu: “Đây là một cơ hội hiếm, tôi sẽ cố gắng nắm chắc.”
Cả ba vừa đi vừa trò chuyện một đoạn bờ ruộng rồi sau đó tách ra. Đường về nhà của Chu Phụ Cốc là ở bên phải, trong khi ký túc xá của thanh niên trí thức là ở bên trái.
Một mình Chu Phụ Cốc đi về nhà, đẩy cửa vào chính là căn nhà trống trải lạnh lẽo. Hắn đã quá quen với ngôi nhà này. Từ nhỏ đến lớn hắn đều ở một mình, ngôi nhà của hắn luôn tràn ngập hơi thở lạnh lẽo và cô đơn như thế.
Chu Phụ Cốc tùy tiện hầm một bát canh xem như là đã giải quyết xong bữa cơm chiều.
Ăn xong, hắn ngồi tĩnh tâm ôn lại kiến thức về trồng trọt mà hôm nay đã học được. Hiện tại các thôn lân cận đều thực hiện gieo trồng để làm giàu.
Đối với người ở nông thôn mà nói thì trồng cây đúng là dễ như trở bàn tay, nhưng thời thế ngày càng thay đổi lại càng có nhiều tri thức mới thay thế các kiến thức xưa cũ.
Chu Phụ Cốc lờ mờ có linh cảm đây là cơ hội của bản thân hắn nói riêng và cả thôn nói chung, cuộc sống sau này sẽ ngày càng tốt hơn.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng mà Chu Phụ Cốc đã theo thường lệ bắt đầu một ngày mới. Hắn hâm nóng lại canh của ngày hôm qua, ăn xong rồi lên đường.
Lúc này, cả thôn vẫn chưa thức dậy. Giữa không gian mênh mông rộng lớn, trên bờ ruộng thỉnh thoảng có vài con chó đi qua, không biết gà trống của nhà nào nuôi cũng bắt đầu gáy lên.
Chu Phụ Cốc cúi đầu nhanh chóng rời thôn. Ngày nào hắn cũng dậy sớm như vậy để lên thị trấn học tập.
Đến lúc trời tờ mờ sáng, cả thôn từ từ ồn ào hẳn lên, mỗi nhà mỗi hộ đều thức dậy làm bữa sáng.
Trình Hi đã nấu mì xong từ lâu, Nguyễn Tiểu Ly ăn mì trong trạng thái mắt mông lung buồn ngủ, đến khi ăn được một nửa thì người mới tỉnh táo