Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Dưới sự lãnh đạo của Chu Phụ Cốc, mọi người đã kiếm được khoản tiền lớn đầu tiên, tất cả người trong thôn đều đã thật sự tâm phục khẩu phục hắn. Bên cạnh đó, mọi người cũng bắt đầu lên kế hoạch gieo trồng trên số ruộng bậc thang của thôn.
Mỗi hộ gia đình trong thôn sở hữu rất nhiều ruộng đất, ngoài trừ trồng cây lương thực thiết yếu, những thửa ruộng còn lại có thể dùng để tập trung canh tác những loại cây khác.
Mùa đông, trên cánh đồng toàn là cỏ khô. Sương sớm buổi sáng phủ lên mặt cỏ một lớp nước trong suốt mát lạnh.
Nguyễn Tiểu Ly mặc rất dày, trên người khoác một chiếc áo bông cỡ lớn làm cô trông có chút mập mạp, nhưng mặc như vậy quả thật rất ấm.
Thôn này vốn nằm giữa những ngọn núi, mỗi khi mùa đông đến là thời tiết sẽ có thể lạnh đến chết người.
Nguyễn Tiểu Ly trông thấy Chu Phụ Cốc đang đứng trên cánh đồng.
Chu Phụ Cốc đã đứng ở đó gần hai tiếng đồng hồ. Sáng sớm hắn đã đứng bất động ngoài ruộng và phóng mắt nhìn cả cánh đồng mà không biết đang suy nghĩ gì.
Nguyễn Tiểu Ly lặng lẽ đi tới: “Đứng yên ở đây làm gì? Tôi còn tưởng cậu là bức tượng đấy.”
Chu Phụ Cốc chợt hoàn hồn. Đến khi thấy người tới là ai, trong mắt hắn chỉ còn lại sự dịu dàng: “Đang suy nghĩ chút chuyện.”
“Nghĩ gì mà nghiêm túc vậy? Đứng cũng gần hai tiếng rồi.”
Chu Phụ Cốc không định giấu diếm cô, nói: “Tôi đang nghĩ xem nên trồng cây gì trên phần đất còn dư lại của thôn. Trồng cây ăn quả đúng là đã giúp thôn chúng ta giàu lên, nhưng chúng ta cũng có thể tận dụng phần đất trống còn lại để trồng những cây khác.”
Cây ăn quả thích hợp trồng trên ruộng bậc thang, vậy những ruộng lúa nước có thể làm được gì, trồng gì thích hợp để không bị lỗ vốn?
“Tại sao lại phải trồng cái khác, không trồng lúa nước hết được sao?” Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy trong thôn có cây ăn quả là ổn lắm rồi, trồng thêm cái khác nữa sẽ rất lộn xộn.
Chu Phụ Cốc suy nghĩ một chút, sau đó ánh mắt dần sáng lên.
“Trồng lúa nước cũng được, lương thực lúc nào cũng quý.”
“Đúng vậy, nghĩ nhiều thứ như vậy còn không bằng trồng lúa. Người dân có thể ăn hoặc cũng có thể bán, dù sao trồng cây lương thực lúc nào cũng không dư thừa.”
Chu Phụ Cốc bật cười. Quả thật hắn đã quá nóng vội, cho dù sau này thôn có muốn trồng thêm loại cây khác thì cũng phải đi từng bước, chứ không phải vừa kiếm lời được một đợt thì đã lập tức tính tới chuyện trồng thêm loại khác.
Nguyễn Tiểu Ly bước đến gần hắn: “Thế nào? Sau đề nghị của tôi, cậu có ý tưởng gì không?”
“Ừm, có khá nhiều suy nghĩ.”
“Nói nghe xem?”
Nguyễn Tiểu Ly không còn bài xích tình cảm của Chu Phụ Cốc nữa, thậm chí còn muốn thử đến gần hắn hơn một ít.
Chu Phụ Cốc chỉ vào những cánh đồng bỏ trống, nói: “Một thời gian nữa sẽ đến đầu xuân, những cánh đồng này có thể dùng để trồng lúa nước, ngoài ruộng lúa có thể thả thêm cá hoặc vịt…”
Lúc trước hắn học được rất nhiều kiến thức nhưng tất cả chỉ là lý thuyết suông, chẳng hạn như làm thế nào để sử dụng tối đa các tài nguyên này.
Nguyễn Tiểu Ly lắng nghe rồi gật đầu.
Chu Phụ Cốc thấy cái gật đầu của cô liền biết cô đồng ý với quan điểm của hắn.
Chu Phụ Cốc cực thích nói cho cô biết tất cả các kế hoạch của mình như thế này. Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ đồng thuận của cô, trong lòng hắn cực kỳ vui sướng, niềm vui ấy còn lớn hơn sự vui vẻ sau khi thành công một việc.
Vả lại trực giác mách bảo hắn rằng Trần Vũ Ly còn hiểu những kiến thức này hơn cả hắn, giống như là chuyện gì cô cũng biết.
Cô vốn chính là thanh niên trí thức đến từ thành phố, gia cảnh rất tốt nên chắc chắn đã được học rất nhiều thứ.
“Chu Phụ Cốc, nếu cậu đã có ý tưởng như vậy thì mùa xuân này hãy triển khai đi. Bây giờ là mùa đông, cậu đã bận rộn cả năm rồi thì giờ nên nghỉ ngơi cho tốt. Sáng sớm đứng ngoài đồng hai tiếng đồng hồ không sợ chết cóng à.” Nói rồi, Nguyễn Tiểu Ly lập tức kéo hắn đi.
Chu Phụ Cốc cười, để mặc cô kéo mình đi: “Tôi không thấy mệt.”
“Tôi kêu cậu nghỉ thì cứ nghỉ đi.”
Một năm qua Chu Phụ Cốc thật sự đã rất chăm chỉ, thức