Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Yezi
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Sớm hôm sau, Nguyễn Tiểu Ly bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Nhìn thấy tên người gọi là Lâm Dịch, đôi mắt đang mơ ngủ của Nguyễn Tiểu Ly trở nên ngây ngốc.
Tiểu Ác nhắc nhở: “Là thanh niên tối hôm qua nói muốn đưa cô đi làm.”
“Ồ.”
Nguyễn Tiểu Ly dụi mắt, nhận điện thoại, đầu dây bên kia lập tức có giọng nói của con trai truyền tới.
“Lâm Ly, mấy giờ đi làm? Tao tới đưa mày.” Giọng nói vui vẻ của Lâm Dịch truyền tới.
“Không cần đưa, bây giờ tao tỉnh rồi, có thể tự đi.”
“Tao đưa mày đi nhanh hơn, mày cũng có thể nướng thêm một lúc nữa. Mau nói tao biết mấy giờ mày đi làm.” Lâm Dịch khăng khăng muốn đưa cô đi.
Nguyễn Tiểu Ly tiếp tục từ chối: “Lâm Dịch, tao tự đi được không cần phiền tới mày. Không nói nữa, tao phải đi nấu bữa sáng đây.”
Điện thoại bị cúp ngang.
Tiểu Ác có chút buồn bực: “Cô từ chối dứt khoát thật đấy. Lâm Dịch là bạn thân của nguyên chủ, thật ra đồng ý để anh ta đưa đi cũng không sao.”
“Không được.”
“Tại sao?”
“Phải duy trì khoảng cách.” Nguyễn Tiểu Ly tự dưng có cảm giác Lâm Dịch có ý với mình, cô phải chặt đứt mầm mống này.
Tiểu Ác nghe thấy tiếng lòng của cô thì bĩu môi: “Người ta có ý với cô thì cô cảm nhận được, sao đến lượt nam chính thì cô chậm thế?”
Đúng là Lâm Dịch yêu thầm Cung Lâm Ly. Hắn thường hay lấy danh nghĩa bạn bè để ở được gần Cung Lâm Ly, ngày ngày giúp đỡ Cung Lâm Ly. Nếu như vừa rồi Nguyễn Tiểu Ly đồng ý với Lâm Dịch thì Tiểu Ác sẽ lên tiếng nhắc nhở, nhưng không ngờ Nguyễn Tiểu Ly lại có thể tự nhận ra được.
Đối với người mình không thích, không thể cho người ta một tương lai thì không nên gieo cho người đó bất kỳ hy vọng gì.
Nguyễn Tiểu Ly thức dậy, đánh răng rửa mặt, nấu một bữa ăn đơn giản. Cô vừa nấu xong thì Nam Khải Lận cũng đi vào phòng bếp.
“Tôi nấu hơi nhiều mì, ăn chung không?” Nguyễn Tiểu Ly hỏi.
Nam Khải Lận gật đầu: “Có.”
Trên tay Nam Khải Lận có vài vết chai nên không sợ nóng, hắn trực tiếp bưng nồi mì đi đến cái bàn trong phòng khách. Nguyễn Tiểu Ly cầm hai đôi đũa đã được rửa sạch sẽ ra theo.
“Bây giờ hơi trễ rồi, ăn nhanh đi.”
Nguyễn Tiểu Ly vừa ăn mì vừa liếc nhìn thời gian trên điện thoại, hôm nay chắc phải thăm dò đường đến cửa hàng.
Đúng như dự đoán, cuối cùng hai người đến cửa tiệm vừa kịp lúc.
Chủ tiệm đứng ở đằng xa nhìn thấy cả hai, cười nói: “Hai người ở cùng nhau à? Đến cùng lúc luôn.”
Nam Khải Lận: “Vâng.”
Nguyễn Tiểu Ly lấy tạp dề trong tủ ra rồi mặc vào.
Chủ tiệm dùng ánh mắt hóng hớt mà nhìn hai người: “Trai xinh gái đẹp ở cùng nhau. Có phải hai người là quan hệ bạn trai bạn gái không?”
Bạn trai bạn gái…
Nam Khải Lận nghĩ tới quan hệ giữa bọn họ quả thật là quan hệ bạn bè bèn đáp: “Vâng, chúng tôi là quan hệ bạn bè.”
Chủ tiệm: “???”
Nguyễn Tiểu Ly đeo tạp dề xong rồi đi qua đó: “Chúng tôi đang ở chung nhưng chỉ là quan hệ bạn bè trai gái đơn thuần thôi.”
“Thật à? Hai người nhìn khuôn mặt xinh đẹp của đối phương mà không động lòng sao?”
Anh chàng này có mái tóc dài hơn những cậu trai bình thường khác một chút, cả người toát ra vẻ mạnh mẽ và tuấn tú. Còn cô bé này thì có bề ngoài vô cùng xinh đẹp, hai người đứng cạnh nhau quả là vô cùng bổ mắt.
Từ sau khi hai người đến làm, chuyện kinh doanh của cửa tiệm quả thật đã khởi sắc lên rất nhiều.
Chủ tiệm không ngừng hóng hớt, nhưng nhìn tính cách lạnh nhạt của hai người thì ông cũng đành thôi.
“Nam Khải Lận, cậu có thể đi giao một món đồ giúp tiệm được không?” Chủ cửa tiệm ngẩng đầu hỏi.
Nam Khải Lận cởi tạp dề ra: “Đưa đồ gì? Đưa đi đâu?”
“Một phần bánh trứng và một ly trà sữa. Đưa đến phố nam, cháu gái tôi đặt.”
Chủ tiệm đã tự mình đóng gói bánh trứng và trà sữa, chắc hẳn ông rất yêu chiều cô cháu gái này.
Nam Khải Lận cầm đồ đi ra ngoài. Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu lên thì lập tức nhìn thấy bóng lưng đang đi ra cửa của hắn.
Lúc Nguyễn Tiểu Ly cúi đầu xuống làm việc, trong đầu phát ra tiếng cười của Tiểu Ác: “Hôhô, không người cốt truyện chính lại bắt đầu sớm như vậy.”
“Hả?”
“Ta vừa phát hiện chủ tiệm của cửa hàng bánh ngọt này là chú ruột của nữ chính.”
“…”
Vậy thì chẳng phải bây giờ nam chính