Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Yezi
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Vừa bị bóp cổ vừa bị ném mạnh xuống đất đã khiến cho hai người kia bị dọa sợ vỡ mật. Bọn họ bất chấp cái cổ và cơn đau trên người mà mau chóng lồm cồm bò dậy rồi ba chân bốn cẳng chạy mất.
Khổng Tinh nhìn đến ngây người. Anh… anh ta đã qua đây thế nào? Lẽ nào trên đời này thật sự có phép dịch chuyển tức thời? Hơn nữa chỉ với một tay mà đã có thể bóp cổ một người nâng lên rồi ném xuống, lực cánh tay phải mạnh tới cỡ nào chứ? Người đàn ông này biết võ phải không?
Cánh tay Nam Khải Lận đang run nhẹ, hắn có chút chán ghét muốn quay về nhà rửa tay.
Nam Khải Lận quay người định đi nhưng lại bị Khổng Tinh chặn lại: “Đợi một chút, cảm ơn anh đã cứu tôi, vô cùng biết ơn anh. Xin hỏi chúng ta có thể kết bạn không?”
Nam Khải Lận khẽ cau mày, không hiểu lời nói của cô gái trước mặt nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra đã hiểu: “Không cần đâu, nếu là người khác thì cũng sẽ giúp thôi. Tôi vẫn còn chuyện phải làm, đi trước.”
Muốn kết bạn với người ta nhưng lại bị từ chối, đây là lần đầu tiên Khổng Tinh bị người ta đối xử như vậy.
Từ nhỏ thành tích của cô đã ưu tú, đồng thời tướng mạo cũng xinh đẹp nên cho dù cô yêu cầu cái gì cũng chưa từng bị từ chối.
Khổng Tinh đánh giá cách ăn mặc của mình. Rất ngoan và cũng rất thục nữ mà, hơn nữa trên mặt cô cũng không dính bẩn gì, tại sao người đàn ông này lại từ chối cô cơ chứ?
Khổng Tinh không cam lòng hỏi lại: “Thêm bạn đi mà, này coi như chúng ta cũng đã quen biết nhau rồi. Tôi thật lòng rất biết ơn anh đã cứu tôi. Dáng vẻ anh ra tay giúp đỡ vừa rồi quả thật rất đẹp, có phải là anh từng luyện không?”
Giọng nói của cô ngọt ngào, lúc nói chuyện còn mang theo sự sùng bái vô vàn. Bất kỳ người đàn ông nào nghe con gái khen mình như vậy chỉ sợ sẽ đều mềm lòng.
Nhưng Nam Khải Lận chỉ cảm thấy bực bội, bây giờ hắn chỉ muốn mau chóng tìm ra cô gái mà chủ tiệm nói rồi đưa cái bánh trứng sắp chảy này cho cô ta.
Nam Khải Lận đoán rằng thêm bạn trong miệng của cô gái này chắc là phải dùng cái thứ gọi là điện thoại kia để thêm.
“Xin lỗi, tôi không có điện thoại.”
Khổng Tinh nghe thấy câu trả lời thì bỗng sững sờ không dám tin. Thời đại này vẫn có người không có điện thoại sao? Hầu như mỗi người đều có một cái, có người còn có tới mấy cái nữa kìa.
Nếu như nói người già không có điện thoại thì còn có thể tin, nhưng một thanh niên đẹp trai như anh ta thì sao lại không có điện thoại cho được?
Khổng Tinh cảm thấy bản thân như bị tát cho một cái. Từ chối thì từ chối thôi, tại sao còn nói không có điện thoại…
Ý từ chối rõ ràng quá mức rồi.
Trước nay Khổng Tinh chưa từng đến gần và lấy lòng người khác như vậy, bởi vì từ nhỏ đến lớn đều là người khác xin kết bạn với cô.
Nam Khải Lận cầm hộp bánh từ dưới đất lên, sắc mặt trầm xuống.
Không Thiến còn đang ngẩn người, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cái túi, sau đó nói: “Trên cái túi đó có logo tiệm của chú tôi mở, anh vừa đi mua bánh ngọt hả?”
Anh ấy thích bánh ngọt ở cửa hàng của chú cô?
Chú… Nam Khải Lận quét mắt nhìn cô: “Ông chủ bảo tôi mang bánh ngọt với trà sữa tới cho cô.”
Khổng Tinh nghe vậy thì có chút ngạc nhiên, sau đó mới phản ứng lại và trên mặt bỗng chốc hiện lên một nụ cười tươi tắn: “Hóa ra anh là người tới đưa đồ cho tôi. Chú tôi bảo tôi đứng ở đầu đường đợi người tới, còn nói là đồ sẽ tới nhanh lắm. Tôi đứng ở chỗ kia một mình nên vừa rồi gặp phải hai tên cặn bã, may mà anh tới giúp tôi vừa kịp lúc, còn đưa đồ cho tôi nữa, quả là có duyên phận.”
Cô nói chuyện vừa từ tốn vừa ngọt ngào, rất nhiều đàn ông đều thích kiểu này. Nhưng Nam Khải Lận chỉ cảm thấy cô quá ổn, nói quá nhiều, hơn nữa hai chữ “duyên phận” không thể nói tùy tiện được.
Một người con gái lại dễ dàng nói có “duyên phận” với một người đàn ông lần đầu gặp gỡ, thật là quá tùy tiện.
Nam Khải Lận đưa đồ cho cô: “Bánh trứng sắp chảy rồi. Không còn chuyện gì nữa thì tôi về tiệm trước.”
Khổng